Triệu Hoài sau khi trở về, người đầu tiên gặp phải, không ngờ là Thanh Đạt. Chưa gì hết, đã bị đối phương chọc tức một phen. Hắn của bây giờ, tức giận không nguôi nhưng cũng chẳng làm được gì hơn. Chỉ có thể, than thân trách phận mà thôi.
- Ngươi có biết, những ngày này ta đã trải qua những gì hay không? Ta đây, xém tí thì c·hết ở bên ngoài. Thậm chí, còn phải trở thành...- Lời nói đến miệng, Triệu Hoài bỗng nhiên dừng lại. Dù sao việc bản thân trở thành nô bộc cho người khác, cũng không phải là chuyện hay ho gì. Vẫn là không kể thì hơn.
- Trở thành cái gì? Ngươi nói ta nghe!- Thanh Đạt hai chân mày nhíu lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ tò mò.
- Không nói với ngươi nữa, ta về phòng trước đây!- Triệu Hoài xoay người, ý định rời đi.
- Đi đâu thế? Chuyện của chúng ta nói còn chưa xong. Ngươi đây là muốn đi đâu?- Thanh Đạt liền ra sức nếu kéo đối phương.
- Bỏ ra bạn ơi! Nếu nếu kéo kéo cái quần! Ta bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi, hơi sức đâu mà dây dưa với ngươi!- Triệu Hoài nhìn về Thanh Đạt, ánh mắt mười phần khinh bỉ.
Hai người bọn họ cứ thế, dây dưa kéo dài. Kẻ muốn đi, người cản lại không sao chấm dứt cái tình hình này. Tất nhiên việc đó, nhận về không ít bàn tán của những người xung quanh. Đến khi Triệu Hoài đưa mắt nhìn tới, đâu đâu cũng là cái nhìn khinh bỉ đến tột độ kèm theo đó là những lời gièm pha không hay.
- Chuyện quái gì thế này? Sao ai nhìn ta, cũng là vẻ kinh tởm buồn nôn thế kia? Mặc dù ta có chút tàn tạ nhưng đâu cần phải dùng đến ánh mắt đó!- Triệu Hoài nghi hoặc mà hỏi.
- Ngươi không biết à? Đêm qua học viện, xuất hiện một tên biến thái. Chuyên đi trộm đồ lót của các bạn nữ. Chuyện này, người người căm phẫn. Nhìn ngươi bằng ánh mắt đó, cũng là chuyện bình thường!- Thanh Đạt miệng nở nụ cười, ý vị sâu xa.
- Khoan đã, tại sao lại là nhìn ta mà không phải là nhìn ngươi? Chuyện này, liên quan quái gì tới ta. Lúc đó, ta còn không biết đang ở phương trời nào. Sao lại có khả năng làm tên biến thái đó được?- Triệu Hoài b·iểu t·ình khó hiểu, khuôn mặt mười phần ngơ ngác.
- Không phải bây giờ, ngươi đã trở về rồi sao? Chuyện này, tất nhiên đều đổ lên đầu của ngươi rồi. Nếu không, sao lại trùng hợp đến như vậy? Biến thái xuất hiện, ngươi liền trở về. Dù sao cái đức hạnh của ngươi, ai ai mà không biết. Chuyện này không cần phải nghĩ, liên quan đến ngươi là điều không thể tránh khỏi!- Thanh Đạt hùng hồn mà nói, cứ như rằng đó chính là lẽ phải.
- Wao, nhìn ta trông giống cái thể loại có thể làm ra chuyện mất hết tính người này à?- Triệu Hoài nghe được lời đó, bất ngờ không thôi.
- Giống! Không phải là rất giống mà là chính ngươi chứ không phải ai khác cả. Dù sao chuyện xấu trước đây, ngươi làm ra cũng không ít. Ví dụ như việc rình Thanh Hằng tắm chẳng hạn, còn nữa...!- Nghe được tới đây, Triệu Hoài ngay lập tức bịt chặt miệng Thanh Đạt lại. Tránh cho hắn ta nói xằng, lộ ra chuyện xấu của bản thân.
- Tên khốn nhà ngươi muốn c·hết à, lại dám nói chuyện đó ở đây! Ngươi có muốn c·hết đi chăng nữa, thì cũng đừng có kéo theo ta!- Triệu Hoài ngay lập tức, kéo đối phương sang một bên khác.
Đến nơi yên tĩnh, không còn một bóng người. Triệu Hoài lúc này, mới chịu buông tay ra. Khuôn mặt đó, lộ rõ nét trầm ngâm đến lạ. Lại pha vào đó, đôi phần hoảng loạn. Nhìn vào không khác gì, kẻ mới vừa làm chuyện xấu sợ người ta phát giác. Dù sao hắn ta cũng có tật, giật mình cũng là điều bình thường.
- Nhìn bộ dáng này, đúng là nghi ngờ thật mà. Đừng có nói với ta, kẻ đó thật sự là ngươi đấy?- Thanh Đạt đưa ánh mắt quan sát, cái nhìn có phần hoài nghi.
- Giữa chốn đông người như thế, ngươi lớn tiếng như vậy, ai mà không sợ cho được. Để người khác biết được thì thanh danh của ta, còn biết để ở đâu!- Triệu Hoài làm ra bộ dáng oan ức mà nói.
- Thanh danh? Ngươi làm quái gì có thanh danh. Không mang tiếng xấu đã là mai mắn lắm rồi. Ở đó mà còn đòi thanh với chả danh!- Thanh Đạt nhịn không được, liền cười to một trận.
- Nhìn ngươi kìa, chỉ biết nghĩ xấu cho ta. Tâm ta sáng như gương, trong như nước. Trước nay chưa từng làm qua chuyện xấu, hành thiện tích đức thì có không ít. Nào đâu phải, loại người không chuyện ác nào là không làm như lời ngươi nói!- Triệu Hoài vuốt nhẹ mái tóc, bày ra tư thế khí chất hơn người.
- Cười c·hết mất, lời đó cũng chỉ có một mình ngươi mới dám nói ra. Đúng là trên đời này, không ai có thể so bì được với ngươi mà!- Thanh Đạt lúc này, b·iểu t·ình cực kỳ vui vẻ. Khuôn mặt đó, tràn ngập nụ cười không thôi. Nhưng lời hắn ta nói ra, lại mang hàm ý riêng của nó.
- Không đùa với ngươi nữa, chúng ta nói chuyện chính trước đi. Rốt cuộc tên biến thái đó, chuyện là như thế nào vậy?- Triệu Hoài ngay lập tức, làm ra dáng vẻ nghiêm túc. Một núi không thể có hai hổ, hắn ta làm sao có thể để kẻ khác hoạt động ở địa bàn của mình cho được.
- Chuyện đó à, là như thế này. Đêm qua trăng thanh gió mát, lại không biết vì sao khu vực kiến túc xá nữ, liên tiếp mất đồ. Đã vậy, toàn là nội y không nữa chứ. Việc này làm cho mọi người, không khỏi hoang mang một phen!- Thanh Đạt cứ thế, một lời tường thuật.
- Lạ thật đấy, chuyện này phía học viện bọn họ không điều tra hay sao?- Triệu Hoài khuôn mặt, đã có nét trầm ngâm, suy tư thấy rõ.
- Chuyện này, tất nhiên là học viện đã điều tra qua một lượt, nhưng cho tới nay vẫn chưa có kết quả. Ta nghe được n·ạn n·hân nói rằng, kẻ đó cực kỳ thần bí. Hành tung thì thoát ẩn thoát hiện, chớp mắt đã biến mất. Đồ vật cũng theo đó, không cánh mà bay. Đến cuối cùng thứ mà bọn họ nhìn thấy, cũng chỉ là một cái bóng đen mờ ảo mà thôi!- Thanh Đạt nhiệt tình mà kể lại.
- Sao cái thủ đoạn này, càng nghe thì càng thấy giống ta thế nhở? Không lẽ là có kẻ, muốn vu oan giá họa cho ta? Không đúng, thời gian này ta cũng đâu có ở đây. Kẻ muốn hãm hại, không thể nào biết được thời gian chính xác mà ta quay về. Việc này đến ngay cả ta còn không biết được nữa là, huống chi kẻ khác. Chuyện này xem ra, khá là phiền phức rồi đây!- Triệu Hoài hai chân mày đều nhíu chặt lại, khuôn mặt khó coi vô cùng. Hắn ta bây giờ đang nghĩ, chuyện này rốt cuộc là như thế mới đúng.
- Nghĩ nhiều như thế làm gì? Chuyện này nếu thật sự không liên quan đến ngươi. Thì cần gì phải sợ, cứ yên tâm mà sống là được. Cây ngay thì không s·ợ c·hết đứng!- Thanh Đạt lớn tiếng mà nói, khí thế hùng hồn không thôi.
- Cây ngay không s·ợ c·hết đứng? Xì, ở cái thời buổi này. Cây ngay mà ngươi nói, mới là thứ dễ c·hết nhất. Dù sao ở đời, làm người mà ngay thẳng quá cũng là điều không tốt!- Lời mà Triệu Hoài nói, trong đó chứa đựng ý nghĩa không ít.
- Đừng có nói với ta là, ngươi muốn tham gia vào chuyện này đấy?- Thanh Đạt nhìn về đối phương, b·iểu t·ình hoài nghi.
- Ai mà rảnh thế? Chuyện này có học viện lo là được. Còn ta, sức đâu mà quản cho rộng. Không nhiều lời với ngươi nữa, đi nghỉ trước đây, mệt quá rồi!- Triệu Hoài ngáp dài một hơi. Nhanh nhẹn xoay người, theo đó ý định rời đi.
- Nhìn bộ dạng của ngươi kìa, rốt cuộc là mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì. Sao nhìn ngươi, giống như người sắp c·hết thế kia?- Thanh Đạt ngay lập tức, khoác vai đối phương mà cùng rời đi.