Nhìn về xung quanh, ai ai mặt cũng hầm hầm khó chịu. Triệu Hoài c·hết chân đứng đó, lại là tâm điểm của sự chú ý. Hắn của hiện giờ, không cần nghi ngờ gì nữa. Trong mắt người khác, chính là tên biến thái mà người người căm ghét.
- DG à, sao cái miệng của ngươi nó xui thế? Lời mới vừa nói ra, chưa được một phút nữa đã trở thành hiện thực rồi. Xui đến thế là cùng!- Triệu Hoài thở dài một hơi, khuôn mặt lộ rõ nét ưu sầu. Đúng là hoạ từ trên trời rơi xuống, khó mà tránh khỏi.
- Này đâu trách ta được, ngươi sống sao mới gặp vậy? Ráng mà tu thân tích đức đi, biết đâu sau này mai mắn hơn thì sao?- DG nói lời khuyên nhủ.
- Chuyện đó thì tính sau đi, bây giờ lo chuyện trước mắt cái đã!- Triệu Hoài nhìn về đám người xung quanh, bọn họ đúng là dọa người không ít.
Từ trong đám đông, Văn Thành theo đó xuất hiện. Khí thế trên người hắn ta, áp bức không thôi, phải nói là một thân chính khí. Trên khuôn mặt ấy, b·iểu t·ình lại lộ ra một chút hân hoan. Dù sao kẻ thù trước đây g·ặp n·ạn, không vui mới là lạ.
- Ta còn tưởng là ai, hoá ra là Triệu Hoài nhà ngươi. Chuyện này, cũng chẳng lấy gì làm lạ. Người đâu, bắt cho ta!- Văn Thành miệng nở nụ cười, ý vị có phần thâm sâu.
- Khoan đã, ta nói với các ngươi. Tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm. Không biết, các ngươi có tin hay không?- Triệu Hoài bây giờ, cố gắng làm ra nét bình tĩnh. Lời nói thì dõng dạc nhưng khuôn mặt ấy. Khiến cho người ta, không khỏi nghi ngờ.
- Ngươi nói chuyện này là hiểu lầm? Vậy thì cho ta hỏi, thứ đồ trên tay ngươi, rốt cuộc là gì thế kia?- Văn Thành nhíu mày, ánh mắt mười phần khinh bỉ mà nhìn về đối phương.
- Thứ này à?- Triệu Hoài nhìn về đồ vật trong tay, khuôn mặt liền lộ rõ nét bối rối. Hắn ta lúc này không biết nói sao cho phải, thứ đồ c·hết tiệt này đúng là hại người mà.- À... ừm... Như đã nói ở trước đây, thật ra món đồ này là khẩu trang thuộc thế hệ mới do ta sáng chế ra. Không những hương thơm ngào ngạt, mà chất liệu còn cực kỳ mềm mại!- Triệu Hoài vừa nói, vừa nhẹ đeo thứ đó lên mặt. Trước cái nhìn kinh hãi của tất cả mọi người, hắn ta vậy mà mặt không chút biến sắc.
- Cái tên biến thái c·hết tiệt này, lời như vậy mà ngươi cũng dám nói ra được. Rốt cuộc có liêm sỉ hay không thế?- Quần chúng chịu không nổi, lớn tiếng chất vấn.
- Ta có liêm sỉ hay không, liên quan gì tới ngươi. Thử hỏi mà xem, ta lấy thứ này để làm gì?- Triệu Hoài khẳng khái mà đáp, khuôn mặt đó kiên định không thôi.
- Ai biết được nhà ngươi, lấy về để làm gì? Nói không chừng đem đi ngâm rượu thì sao? Chúng ta làm sao biết được suy nghĩ bệnh hoạn của tên biến thái nhà ngươi!- Đối phương càng ngày khí thế càng dâng trào. Trong lòng bọn họ sớm đã nhận định, Triệu Hoài chính là tên biến thái rác rưởi kia.
- Ngâm rượu? Lời này mà ngươi cũng nói ra cho bằng được. Ta thấy, ngươi mới thật sự là biến thái mà mọi người tìm kiếm kia kìa!- Triệu Hoài khí thế không kém, ánh mắt chứa một tia khinh thường mà nhìn về bọn họ.
- Triệu Hoài, việc ác mà ngươi làm ai ai mà không hay. Ta đã sớm biết chuyện này, không tránh khỏi liên quan đến ngươi. Quả đúng như ta dự đoán, h·ung t·hủ thật sự chính là ngươi!- Văn Thành bây giờ tâm trạng không khỏi kích động. Chỉ cần đem tội trạng lần này, úp lên đầu Triệu Hoài. Khiến cho hắn ta thân bại danh liệt, sau này muốn trở mình e là khó hơn lên trời. Nghĩ tới đây thôi, miệng Văn Thành đã bất giác mà lộ ra nụ cười có phần thoả mãn.
( Cái tên Văn Thành c·hết tiệt kia, không ngờ lại chơi trò mượn đao g·iết người. Hắn ta đâu cần biết h·ung t·hủ là ai, chỉ cần đem cái hoạ đó cho ta gánh là được. Sao mà xui xẻo thế không biết?) Triệu Hoài sau khi mắng thầm đối phương, thì thở dài một hơi, ưu tư thấy rõ. Dù sao bây giờ, hắn nói bản thân không liên can là việc không thể nào.
- Chậc, các ngươi rốt cuộc muốn gì thì nói thẳng ra đi. Ta đây không có thời gian mà vòng vo với các ngươi cho được!- Triệu Hoài thẳng thắn mà nói, lại mang trên mình khí tức có phần áp bức. Đưa mắt nhìn về đối phương, không khỏi cao cao tại thượng, mặc cho bản thân đang mang danh biến thái. Một màn này, đúng là có chút doạ người.
- Tên khốn kh·iếp nhà ngươi, làm mặt dữ với ai vậy chứ? Còn không mau biết thân biết phận, theo chúng ta đi đến phòng Kỉ Luật. Để xem, thầy Nghiêm xử lí ngươi như thế nào!- Một người lớn tiếng mà nói, khí thế hùng hồn không ít. Lại bị Triệu Hoài liếc lấy một cái, liền trở nên yếu thế thấy rõ.
- Ta có chuyện gấp cần phải giải quyết, hơi đâu mà đi với các ngươi!- Triệu Hoài mặc kệ đám đông, mạnh mẽ tiến bước về trước. Chỉ với cái nhìn của bản thân, đã đủ khiến cho mọi người xung quanh, ai ai cũng không tự chủ mà lùi bước về sau.
- Nếu ngươi rời đi như thế, thì cái tội danh này. Mặc định sẽ là do ngươi gánh lấy, khó lòng mà thay đổi. Đến lúc đó, không tài nào chối bỏ được cái danh xưng biến thái. Triệu Hoài, ngươi nghĩ cho kĩ! Theo chúng ta đến phòng Kỉ Luật giải quyết mọi việc hay là rời đi trong sự nhận định của mọi người. Tất cả mọi chuyện, quyết định đều nằm trong tay ngươi. Lựa chọn thế nào, kết quả ra sao đều do ngươi tự mình gánh lấy!- Mắt thấy Triệu Hoài sắp rời đi, Văn Thành liền cất tiếng khuyên nhủ.
Nghe được lời đó, bước chân của Triệu Hoài có phần khựng lại. Nếu chuyện này được lan truyền đi khắp nơi, thì e là phiền phức mà nó mang tới là không hề nhỏ. Việc cần làm bây giờ, chính là giải quyết êm đẹp chuyện trước mắt thì hơn.
- Được, ta đi với các ngươi! Dẫn đường!- Triệu Hoài bất đắc dĩ, đành miễn cưỡng đồng ý với bọn họ. Dù sao hắn ta của hiện tại, cũng không còn lựa chọn nào khác.
- Được thôi, dẫn đường thì dẫn đường!- Văn Thành mỉm cười, âm hiểm không ít.
Nhìn thấy Triệu Hoài đồng ý yêu cầu của bản thân. Trên miệng Văn Thành thoáng chốc xuất hiện nụ cười, mang đến cảm giác có phần ý vị sâu xa. Dù sao hai bên đối đầu đã lâu, không nhân cơ hội trời cho này để trả thù thì thật sự là quá uổng.
Trong một căn phòng làm việc khép kín, trước mặt Triệu Hoài lại là một người đàn ông lớn tuổi. Thân hình có chút gầy gò già yếu, râu tóc bạc phờ. Nhưng khuôn mặt ấy, mười phần uy nghiêm đến đáng sợ. Ánh mắt đó sắc bén không thua kém gì lưỡi dao, tưởng chừng có thể nhìn xuyên qua tâm tư của người khác.
- Thầy Nghiêm, chúng em đã bắt được tên biến thái đó rồi!- Một học viên cất lời, sau đó liền chỉ tay về phía Triệu Hoài. Lớn tiếng mà nói- Chính là hắn ta, đêm hôm khuya khoắt lại đi trộm đồ lót của người khác. Bị chúng con, tận mắt nhìn thấy!
Chỉ thấy, người đàn ông râu tóc bạc phơ đó. Đưa mắt nhìn về Triệu Hoài, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt. Đối phương đột nhiên trừng mắt một cái. Cơ thể hắn ta, đã cảm nhận được uy áp cực mạnh, khó mà diễn tả thành lời.
- Thằng nhóc nhà ngươi, biết bao chuyện có ích không làm. Sao lại làm ra chuyện hạ đẳng thế kia? Nói!- Ông ta cất giọng, uy quyền không thôi.
- Thưa thầy, tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm. Em nói em vô tội, liệu thầy có tin em hay không?- Dưới áp lực mạnh mẽ đó, Triệu Hoài vậy mà nhẹ mỉm cười mang đến cảm giác có phần chua chát.