Sau khi lời qua tiếng lại, hai người bọn họ cũng chẳng thể làm gì hơn. Đã phóng lao, thì đành đâm lao. Miễn cưỡng mà đi tiếp, nào đâu có con đường để quay đầu. Cho dù đã biết đó là sai, nhưng vẫn mặc kệ tất cả, cố chấp mà chọn nó.
Thế là hai tên đó, trói người ta lại như đòn bánh tét, không chút nào gọi là kẻ hở. Chỉ tội nghiệp cho thanh niên xấu số đó, vô tình trở thành tấm bia đỡ đạn thay người khác. Giờ đây đem đối phương giao nộp nữa, coi như là xong.
Tại phòng Kỉ Luật, trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Nói là mọi người cho sang chứ thực chất chỉ là có hai người ở đây, đó là Văn Thành và thầy Nghiêm. Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt khí thế ngất trời, một chân đạp cửa mà xông vào. Trên vai hai người bọn họ là n·ạn n·hân xấu số của sự việc lần này.
- Em đem thủ phạm tới rồi đây!- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, âm thanh vang vọng. Đây là muốn cho người khác biết, bản thân hắn ta không phải là h·ung t·hủ thực sự.
- Nhanh như thế à? Để xem tên biến thái mà em nói, rốt cuộc là ai?- Thầy Nghiêm mặc dù có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại sự bình tĩnh.
Đợi đến khi Triệu Hoài kéo bao bố trùm đầu của kẻ xấu số ra. Ai ai cũng kinh ngạc không thôi. Đối phương vậy mà, đâu đâu cũng là v·ết t·hương. Khuôn mặt khó mà nhìn cho rõ, cả người đều bầm dập không ít.
- Wa, các ngươi ra tay tàn ác thế?- Văn Thành đứng một bên lên tiếng, nhìn về một màn này không khỏi rùng mình.
- Gì? Chỉ là chút thương nhỏ, tàn ác cái quái gì cơ chứ? Đây là bọn ta đại chiến 300 hiệp, khó khăn lắm mới đánh bại được đối phương. Ngươi nghĩ, tên biến thái này dễ bắt lắm sao?- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, làm ra dáng vẻ cực kỳ phô trương.
- Sao người này, ta cảm thấy rất quen quen? Hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải?- Văn Thành hai mắt nhíu lại, cố nhìn rõ đối phương rốt cuộc là ai.
- Người này là ai? Sao các em lại một mực khẳng định đối phương là tên biến thái đó? Có bằng chứng cụ thể không? Hay chỉ là lời nói xuông đầu môi?- Thầy Nghiêm lên tiếng, khuôn mặt đầy vẻ hoài nghi.
- Tất nhiên là có bằng chứng cụ thể rồi!- Thanh Đạt tiện tay, từ trên người đối phương lấy ra một chiếc đồ lót. Khuôn mặt đó, nham nhở không thôi.
Số là, vì muốn chắc ăn 100% vu hoạ cho người ta. Mà hai tên đó, không ngần ngại nhét vào người đối phương tang chứng. Từ đó, khiến cho người thiếu niên xấu số này, không tài nào chối cãi cho được. Hành vi thất đức, mất hết tính người này, không khuyến cáo làm theo.
Một màn này nhìn vào, đã đủ biết đạo diễn là ai. Nhưng khổ nỗi một cái, khó mà vạch trần cho được. Dù sao chuyện này cũng đã từng xảy ra trên người Triệu Hoài. Bây gờ bác bỏ, không phải là đem chuyện kia đều nói là không tính hay sao?
- E hèm, chỉ nghe lời từ một phía thì không được. Chuyện gì, thì cũng phải đợi em học viên kia tỉnh lại. Rồi, mới có thể giải quyết mọi chuyện công bằng cho được!- Thầy Nghiêm bình tĩnh mà nói, nhưng sắc mặt có phần biến sắc.
( Muốn đợi tên này tỉnh lại, rồi phản biện giúp hắn ta chứ gì. Sau đó thì đem tất cả tội lỗi, đổ lên đầu một mình ta. Các ngươi nằm mơ đi, chuyện đó không tài nào xảy ra được đâu!) Triệu Hoài thừa ý biết rõ đối phương nghĩ gì. Việc này, hắn ta tất nhiên là có chuẩn bị tất cả rồi. Trên khuôn mặt đó, từ lâu đã nở ra nụ cười xảo quyệt.
- Ta nhớ ra rồi đây là Nguyễn Cảnh Hoà, cháu trai của ngài Nguyễn Cảnh Hào, viện trưởng của viện nghiên cứu!- Văn Thành hét lớn, dáng vẻ có phần sửng sốt.
- Cái gì? Có thật vậy không?- Nghe được lời đó, thầy Nghiêm giật mình không thôi. Ngay lập tức, đã đến bên cạnh người thiếu niên đó, cực lực xem xét tình hình.
Phải biết, mỗi vị viện trưởng đều có uy quyền cực lớn tại học viện. Giờ đây, cháu trai của một người trong số đó b·ị đ·ánh đến mức độ sống dỡ c·hết dỡ thế kia. Chuyện này, nếu được truyền ra ngoài e là sẽ có một trận phong ba bão táp xảy ra.
Nhìn thấy dáng vẻ lo sợ của hai người bọn họ, Triệu Hoài lấy làm ngạc nhiên không thôi. Hắn ta của hiện tại, vẫn chưa hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. Lại đưa mắt nhìn sang Thanh Đạt, cả người đối phương đã run như cầy sấy.
- Chuyện quái gì kia? Có cần phải đến mức độ như thế này không?- Triệu Hoài bây giờ giọng điệu vẫn còn hồn nhiên lắm. Chưa biết chữ c·hết, viết như thế nào.
- Triệu Hoài à, lần này thì toi rồi! Đụng ai không đụng lại đụng phải cháu viện trưởng. Tương lai của chúng ta ở học viện sau này, e là tai bay vạ gió khó mà yên ổn cho được!- Thanh Đạt cả người run rẩy, liền lấy một tay mà nắm chặt người đối phương. Mới có giúp cho bản thân, vơi đi phần nào sợ hãi.
- Xì, cũng chỉ là cháu viện trưởng thôi mà. Có gì quan trọng lắm đâu?- Triệu Hoài thờ ơ mà đáp, thái độ đúng là không sợ gì mà.
- Cái quan trọng nhất, vẫn phải kể đến việc hắn ta là cháu viện trưởng viện nghiên cứu. Ngươi có biết không, đa phần thuốc hay thảo dược mà học viện tiêu thụ đều đến từ người này. Quyền lực nắm trong tay, nói không chừng chỉ thua kém mỗi hiệu trưởng thôi đấy!- Thanh Đạt cố gắng giải thích trong vô vọng, ánh mắt ấy không khác gì người sắp c·hết.
- Người ta có chống lưng, chúng ta không có sao mà phải sợ. Yên tâm đi, chuyện này ta lo được!- Triệu Hoài lời nói hùng hồn, khí thế mười phần kiên định.
- Chống lưng? Chúng ta có sao? Ai vậy?- Nghe được lời đó, hai mắt Thanh Đạt phát sáng. Đây được coi là cộng rơm cứu mạng của hắn, hi vọng cứ thế mà được nhen nhóm lên.
- Người đó chính là...- Triệu Hoài đưa tay chỉ lên trời, sau đó thì một vòng lượn quanh. Hắn ta đây là đang cố làm ra dáng vẻ thần bí, khiến cho đối phương càng thêm phần hồi hộp.- ... TA!
Khí thế hùng hồn cùng với lời nói chắc nịch chính là biểu hiện hiện tại của Triệu Hoài. Điều này, cũng làm cho hi vọng của Thanh Đạt cứ thế mà dập tắt. Đôi mắt ấy, đã hoá mây đen, không sao thấy được cái gọi là tương lai.
- Ngươi đùa ta à? Chống kiểu này chắc c·hết sớm hơn quá. Kèo này không ổn rồi, ta muốn đổi kèo khác!- Thanh Đạt bất lực mà kêu gào, âm thanh đó không khác gì heo bị chọc tiết. Đây là cảm giác khi mà chọn nhầm phe mang lại.
- Kêu kêu cái quần, trốn đi!- Triệu Hoài nói nhỏ, ra hiệu rút lui.
Mắt thấy, tình hình có phần không ổn. Còn ở lại đây lâu, e là sẽ có tai hoạ giáng xuống. Rời đi trước, vẫn là chắc hơn. Thế nên, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt lẳng lặng mà chuồn. Đợi đến khi đối phương tỉnh dậy, muốn thoát khỏi nơi đây thì cũng là quá trễ. Hai người bọn họ di chuyển nhẹ nhàng đến mức không có bất kì âm thanh nào được phát ra, hướng thẳng cửa mà tới.
- Hai tên các em, muốn đi đâu đấy!- Thầy Nghiêm phát hiện có chuyện bất thường, liền ngay lập tức dùng lấy khí của bản thân. Khoá chặt cả căn phòng lại, bất kể là ai cũng đừng hòng thoát khỏi nơi đây.
Để hai người bọn họ rời đi, kẻ gánh tội không phải là ông ta hay sao. Đến lúc đó, hoạ sát thân chứ chẳng đùa. Bây giờ, phong toả hiện trường mới là điều cấp thiết. Khi mà cấp trên hỏi tội xuống, còn biết đường mà trả lời.
- Hai tên khốn các ngươi, gây hoạ cho đã rồi muốn bỏ chạy. Ta bắt đầu phục hai người các ngươi rồi đấy, lần nào cũng gây họa, mà toàn là hoạ lớn không chứ. Lần này thì xong rồi, tiêu đời cả lũ!- Văn Thành lời nói chua xót, ánh mắt lộ rõ sự vô vọng.