Sau khi trải qua thời gian dài cực lực cứu chữa, cụ thể là một tiếng đồng hồ. Cảnh Hoà cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại, hơi thở ổn định phần nào. Thầy Nghiêm vì lẽ đó, mà thở phào một hơi. Đúng là không uổng công phí sức.
Trái ngược với tâm trạng có phần vui mừng của bọn họ. Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt đang cực khổ chống đỡ với uy áp cực lớn kia. Cả người đã có dấu hiệu kiệt sức, hơi thở dần mất nhịp. Dáng vẻ đó, đúng là đáng thương mà.
- Triệu Hoài, làm gì đi! Không lẽ chúng ta, chỉ có thể chờ c·hết hay sao?- Thanh Đạt nhỏ giọng mà nói, cầu sao đối phương nghĩ ra cách hay, để thoát khỏi nơi đây.
- Làm gì? Ta còn có thể làm gì? Cái này thì chịu, chứ biết sao giờ!- Triệu Hoài gượng cười mà đáp, khuôn mặt đó có phần nhăn nhó không thôi.
- Tên khốn nhà ngươi, dụ dỗ ta cho đã. Giờ có chuyện thì nói như vậy đó, ngươi sống vậy mà coi được!- Thanh Đạt nghiến răng mà nói, nhìn về đối phương như muốn ăn tươi nuốt vậy.
- Chuyện thường thôi, đi đêm lắm thì có ngày gặp ma. Chuyện này đâu lấy gì làm lạ, chấp nhận số phận đi là vừa!- Triệu Hoài nhẹ cười, lộ rõ sự thanh thản. Mọi việc đối với hắn ta bây giờ, đều nhẹ tựa lông hồng.
- Tên khốn nhà ngươi, hại c·hết ta rồi!- Thanh Đạt lớn tiếng mà mắng chửi, bực tức cứ theo đó mà trút ra.
- Hét cái quái gì chứ? Khi mà ông trời đóng một cánh cửa này lại, thì sẽ mở ra cho ngươi một cánh cửa khác. Yên tâm đi, mọi việc đâu còn có đó. Bất quá, c*t cả cái học viện này, chúng ta chia nhau ra mà ăn!- Triệu Hoài hai mắt nhắm chặt, đầu ngửa lên cao. Bày ra dáng vẻ cam chịu, theo đó một giọt nước mắt cứ lăn dài trên má.
- Way, ngươi làm cái quái gì thế? Dáng vẻ này là sao? Triệu Hoài, ngươi của hiện tại, sao khác xưa nhiều thế?- Thanh Đạt nhìn về một màn này, không khỏi ngạc nhiên.
- Ta chỉ là bị thời cuộc đánh bại mà thôi. Sống ở trên đời này, có nhiều chuyện nằm ngoài khả năng của chúng ta. Ngươi phải biết tiến biết lùi, mới có thể tồn tại được!- Triệu Hoài thở dài một hơi, khuôn mặt đó lộ rõ sự trầm ngâm không đáng có.
- Sao hôm nay, ngươi bày đặt nói triết lí nữa vậy? Sao ta cứ cảm thấy, có chuyện gì đó không ổn ở đây thế?- Thanh Đạt dùng ánh mắt hoài nghi mà dò xét đối phương, trong người liền truyền đến một dự cảm không lành.
- Đây đơn giản chỉ là, ta đạt được trạng thái giác ngộ mà thôi!- Triệu Hoài hết buồn rồi lại cười, tâm trạng cứ thế mà thay đổi liên tục. Một màn này, thật sự là dọa người mà.
- Hai tên các ngươi, yên lặng một chút thì c·hết à? Sao mà cứ luyên tha luyên thuyên hoài thế?- Văn Thành lên tiếng, nhưng đổi là cái nhìn khinh thường đến từ bọn họ.
- Liên quan mẹ gì tới ngươi, nhiều chuyện!- Hai người bọn họ, đồng thanh mà đáp.
Giữa lúc tình hình có phần căng thẳng, thì không biết từ đâu, tiếng ho phát ra. Cảnh Hoà sau khi trải qua thời gian dài cứu chữa, cuối cùng cũng đã tỉnh. Mặc dù như thế, cơ thể vẫn còn đọng lại nội thương trong người.
Nhìn về một màn này, Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt cũng chỉ có thể thở dài ngao ngán. Bởi vì bọn họ biết rằng, thời gian c·hết của bản thân đã đến. E là lần này, khó mà tránh khỏi tai ương.
- Cảnh Hoà, em tỉnh lại rồi à?- Thầy Nghiêm cất giọng hỏi thăm, vẻ mặt ấy vui mừng khôn xiết.
- Chuyện gì... Thế này?- Cảnh Hoà mơ màng mà hỏi, hắn vẫn còn đang choáng do dư âm của trận đòn roi trước đó để lại.
- Chuyện là, em bị kẻ xấu đánh lén, cả người trọng thương. Cũng mai là thầy kịp thời ứng cứu, mới giữ được một mạng của em!- Thầy Nghiêm chớp lấy thời cơ, nhận công lao về bản thân. Để sau này có hỏi tội xuống, còn tránh được một kiếp.
- Đúng rồi, ta nhớ không lầm. Có hai tên khốn nạn, nhân cơ hội ta không chú ý, lại ra tay đánh lén. Khiến cho ta, nhất thời khó mà ứng phó cho kịp. Nên mới b·ị đ·ánh đến mức thừa sống thiếu c·hết như thế này!- Cảnh Hoà sực nhớ lại chuyện xưa, vẻ mặt ấy đúng là tức giận không thôi.
Triệu Hoài nhân cơ đối phương chưa kịp định thần, đã nhanh chóng sà vào lòng đối phương. Làm ra vẻ mặt đáng thương, tay chân thì vơ cào bất kể thứ gì mà bản thân nắm được. Một màn này, đúng là khiến người ta khóc thét.
- Hụ hụ, là ta có mắt không tròng, đắc tội với người đây. Việc đó, khiến cho ta hối hận không thôi. Chẳng biết làm gì hơn, đành lấy c·ái c·hết tạ tội!- Triệu Hoài luôn miệng khóc lóc, bày ra dáng vẻ mười phần hối lỗi.
Nói rồi nhanh như chớp, Triệu Hoài dùng một tay đánh mạnh vào ngực, miệng thì nôn ra một ngụm máu tươi. Hướng thẳng mặt đối phương, trực tiếp phun hết cả lên. Trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, cơ thể hắn ta cũng theo đó mà đổ gục xuống. Cả người không ngừng co giật, hai mắt thì trợn ngược. Cái dáng vẻ này khiến cho ai ai nhìn vào, đều khó mà tránh khỏi hoảng sợ.
Ngay lập tức, Thanh Đạt đã ôm lấy thân thể của Triệu Hoài, không ngừng ra sức khóc lóc. Miệng thì mếu máo, nước mắt nước mũi cứ theo đó mà chảy tèm lem ra hết. Những lời kêu gào oán than, cứ thế mà diễn ra trước mặt Cảnh Hoà, khiến cho hắn ta nhất thời không biết phải làm sao cho phải.
- Trời ơi là trời, Triệu Hoài ơi là Triệu Hoài! Sao ngươi tuổi còn trẻ, mà ra đi sớm thế? Bỏ lại mình ta bơ vơ thế này, biết sống sao đây?- Thanh Đạt một màn khóc lóc, kêu gào trong vô vọng. Nước bọt thì bắn thẳng vào mặt đối phương, càng làm cho Cảnh Hoà thêm phần bối rối.
Nhìn vào vở diễn này, Văn Thành đứng một bên cả người đều ngơ ngác. Cơ mặt cũng vì lẽ đó mà không ngừng co giật, biểu thị ngỡ ngàng đến tột độ. Ngàn lần không ngờ tới, hai người bọn họ còn có một màn này. Nhưng hắn ra lại lựa chọn yên lặng quan sát, không chút vạch trần. Dù sao trước mắt, lừa được Cảnh Hoà bỏ qua chuyện này mới là việc nên làm.
( Hai tên khốn nạn đó, đúng là chuyện gì cũng có thể làm cho được. Đáng sợ thật!) Văn Thành buông lời cảm thán, thở dài một hơi mà ngao ngán tột độ.
- Nếu như ngươi đ·ã c·hết rồi, vậy thì ta sống có còn ích gì? Đợi ta, ta lập tức đi theo ngươi đây. Trên đường xuống địa phủ, cũng có người bầu bạn với ngươi!- Nói rồi, Thanh Đạt giơ tay lên cao. Định lập lại một màn giống với Triệu Hoài.
Nhìn về tình cảnh này, Cảnh Hoà đúng là bị dọa không ít. Mặc dù có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn ta vẫn kịp thời dùng tay đỡ lấy, tránh cho đối phương tiếp tục làm xằng. Thấy vậy, Thanh Đạt ra chút sức nhỏ mà vùng vẫy, bộ dạng thật ra là làm cho có.
- Buông ra, hãy để cho ta c·hết đi! Kẻ hèn này có mắt như mù, không mai đắc tội với người, cho dù có c·hết ngàn lần cũng không đủ!- Thanh Đạt làm ra dáng vẻ ưu sầu, lời nói vô hồn đến độ không chút sức sống.
- Khoan đã, có chuyện gì thì từ từ nói! Sao lại làm ra loại chuyện ngu ngốc thế kia? Ngươi c·hết rồi, nào đâu có giải quyết được vấn đề gì!- Cảnh Hoà nói lời khuyên can, ra sức ngăn cản đối phương. Nếu như để hắn ta c·hết ở đây, thật sự sẽ xảy ra những phiền phức không đáng có. Việc này, khó mà tránh khỏi liên can đến bản thân.
- Ta đắc tội với người, sau này làm sao mà sống? Chi bằng bây giờ c·hết đi, còn tránh được không ít dày vò. Đây cũng xem như, là chút thanh thản cuối cùng của một đời người!- Thang Đạt ngửa mặt lên trời, theo đó một giọt nước mắt ưu buồn rơi xuống. Bầu không khí cũng vì lẽ đó, mà rơi vào một màu tan thương. Phải nói là hắn ta của hiện tại, đã nhập tâm diễn xuất đến mức cực độ.