Long Cơ Chiến Hồn

Chương 152: Kế hoạch mới



Chương 152: Kế hoạch mới

Sau khi nghe được lời khuyên của Văn Thành, sắc mặt thầy Nghiêm đã giảm đi phần nào. Thở dài một hơi rồi tựa lưng vào ghế, tâm trạng ưu tư không thôi. Những vết nhăn trên mặt, đều có thể thấy rõ. Dáng vẻ của người già, chính là thế đó.

- Hmm, thầy thật sự là không hiểu! Vì sao lúc nãy, em lại lựa chọn giúp bọn chúng? Lẽ nào chuyện này, còn có ẩn tình gì sao?- Thầy Nghiêm nghiêm mặt mà nói, ánh mắt nhìn về đối phương mười phần sắc bén.

Nghe được lời đó, Văn Thành chỉ nhẹ mỉm cười. Khuôn mặt đôi phần đắc ý, dáng vẻ như thể cho rằng bản thân đã lựa chọn đúng. Việc mà hắn ta làm, tất nhiên là có nguyên do. Thiệt hơn trong đây, đều đã được tính kĩ qua một lượt.

- Chuyện đó à? Sở dĩ em cùng bọn họ diễn kịch, không phải là vì họ, mà là vì lợi ích của bản thân!- Văn Thành nhẹ đáp, một lời nói ra, cũng bộc lộ rõ nội tâm hiếu thắng của bản thân.

- Lợi ích? Lợi ích thế nào? Em nói rõ ra xem!- Thầy Nghiêm nhíu mày, khuôn mặt đôi phần hoài nghi.

- Thứ nhất, đối với Cảnh Hoà mà nói, hắn ta nhất định sẽ vì chuyện này mà nợ em một ân tình đủ lớn. Sau này có chuyện nhờ vả, khó mà từ chối cho được. Thứ hai, không lừa Cảnh Hoà rời đi sớm, để hắn ta biết mọi chuyện chỉ là vở kịch. Đến lúc đó, phiền phức là không hề nhỏ. Mà tên điên Triệu Hoài kia, chuyện gì cũng có thể làm ra cho được. Nếu bị phát hiện, nói không chừng hắn ta kéo cả lũ c·hết chung thì toi!- Văn Thành tận tình giải thích, bày ra dáng vẻ có phần dương dương tự đắc.

- Vậy... Nếu như để Cảnh Hoà biết được, em cùng với Triệu Hoài lừa gạt nó. Thì em có từng nghĩ qua, hậu quả sẽ như thế nào không?- Thầy Nghiêm nhăn mặt mà hỏi, bầu không khí cũng vì lẽ đó mà trở nên căng thẳng hơn.



- Điều này tất nhiên là em có nghĩ qua. Nếu xảy ra bất trắc gì, thì cứ trực tiếp đổ lên đầu Triệu Hoài là được!- Văn Thành nhếch mép, nở ra nụ cười gian xảo, khuôn mặt hắn ta giờ đây tràn ngập nét thoả mãn. Muốn đối phó được đối phương, lương tâm chính là thứ cản đường nhất.

- Vậy, cái đống này, ai dọn?- Thầy Nghiêm đưa mắt nhìn về Thanh Đạt, miệng bất giác mà mỉm cười, ý vị thâm sâu.

Nhận thấy có điều bất ổn, Văn Thành bước nhẹ về sau, muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi đây. Bãi chiến trường này, hắn không muốn dọn một chút nào cả. Nào ngờ, ý định của bản thân đã bị đối phương nắm rõ. Chuyện đó cho dù có muốn hay không, cũng chẳng tài nào tránh khỏi.

- Văn Thành, mọi sự nhờ em!- Chưa kịp định thần, thầy Nghiêm đã rời đi trước một bước. Để lại đối phương, vẫn còn ngơ ngác đứng nhìn.

Lại nói về Triệu Hoài bên này, sau khi gây ra hoạ lớn bằng trời. Hắn ta cùng với Thanh Đạt, đã tức tốc rời khỏi nơi nguy hiểm kia. Dù sao chuyện đó, bọn họ đều là người từng trải. Kinh nghiệm phải nói là đầy mình.

- Triệu Hoài, xem ra cách này đúng là có phần không ổn rồi. Tìm người gánh tội thay, ngàn lần không ngờ đến đối phương vậy mà lại là cháu viện trưởng. Xém tí thì chúng ta... Chỉ nghĩ tới thôi, cũng đủ khiến ta rùng mình. Sợ thật đấy!- Thanh Đạt cất tiếng, sự việc vừa nãy đối với hắn ta mà nói. Đã in sâu vào trong tâm trí, khó lòng mà quên cho được.

- Ngươi còn dám nói, kẻ ra sức đánh người. Là ngươi chứ ai! Đã vậy, đánh còn rất hăng nữa kìa. Cho dù ta có ngăn cản thế nào đi chăng nữa, ngươi cũng để ngoài tai. Nếu không phải là lần này ta thông minh. Lừa gạt đối phương cho qua chuyện. Thì e là bây giờ, chúng ta khó mà đứng đây nói chuyện!- Triệu Hoài vuốt tóc nhẹ một phát, liền làm ra dáng vẻ mười phần vô tội.



- Tên khốn nạn nhà ngươi, lời như vậy mà cũng nói ra cho được. Chủ ý này là của ai? Là kẻ nào kêu ta đánh đi? Sự việc cho đến giờ phút này, đều là do một mình ngươi gây ra. Bây giờ thì hay rồi, muốn phủi mông quay đi như chưa hề có chuyện gì phải không?- Thanh Đạt nghiến răng nói, vẻ mặt tức giận không thôi. Ánh mắt đó, đúng là muốn g·iết người mà.

- Làm gì căng thế? Chỉ là nói chơi với ngươi thôi mà! Nhìn bộ dáng của ngươi kìa, làm mặt dữ với ai cũng không biết nữa!- Triệu Hoài cười đùa mà đáp, làm ra khuôn mặt gợi đòn. Nếu không phải là vì hắn ta khó chơi, Thanh Đạt thật sự rất muốn tẩn cho đối phương một trận.

- Không chơi với ngươi nữa, ta về trước đây. Mọi chuyện sau này, ngươi tự mình mà lo lấy đi. Mỗi lần đi với ngươi, toàn là gây hoạ không hà!- Thanh Đạt lúc này, đã nếm trải được cảm giác thế nào gọi là nguy hiểm tột độ. Sợ rằng còn hành động chung với Triệu Hoài, e là lành ít dữ nhiều.

- Nói gì thế? Chúng ta là anh em tốt, sống c·hết có nhau. Sao bây giờ, đường ai nấy đi là sao? Ngươi làm như vậy, không cảm thấy có lỗi với ta à?- Triệu Hoài thấy tình hình có phần không ổn, liền ra sức nếu kéo đối phương. Dù sao có hội có bầy, thì c·hết chung nó cũng dễ một chút.

- Có lỗi? Lỗi cái bíp ấy! Người khác thì ta không biết thế nào? Chứ riêng ngươi, tội lỗi thì đầy mình. Còn muốn ta tiếp tay làm việc ác, nằm mơ đi!- Thanh Đạt cương quyết trong việc từ chối, đối với hắn ta hiện tại mà nói, quay đầu là bờ.

- Ê, sao lại nói như thế? Việc mà chúng ta làm bây giờ, là bắt tên biến thái c·hết tiệt kia. Một việc làm chính nghĩa như thế, vì dân trừ hại. Nếu thành công, nói không chừng còn được tuyên dương nữa kìa. Đến lúc đó, biết đâu lại có mấy em gái xinh tươi bao quanh. Thì cuộc đời, ối giòi ôi luôn!- Triệu Hoài mỉm cười nham nhở, thành công khơi gợi những ý nghĩ xấu xa trong đầu đối phương.

Thanh Đạt vốn dĩ còn muốn nói lời từ chối, nhưng sau khi nghe được những lời nói đó. Tâm tình liền có sự chuyển biến, không tự chủ mà đồng ý tham gia. Thế là, hai người bọn họ một lần nữa, cùng tiến cùng lùi. Sống c·hết có nhau, chỉ là không biết ai sống ai c·hết mà thôi.



- E hèm, ta vì cái gọi là đại nghĩa nên mới cùng ngươi làm việc. Chứ không phải là vì gái gú đâu. Nói như vậy là để tránh cho thế nhân hiểu lầm về ta, biết chưa?- Thanh Đạt ho vài nhẹ cái, liền làm ra dáng vẻ có phần đạo mạo nghiêm trang.

- Biết rồi, biết rồi! Người ta chỉ quan tâm đến kết quả, ai mà quan tâm đến nguyên do. Thành công thì kẻ đón người đưa, thất bại thì chó nó nhìn tới! Bây giờ chúng ta bàn chuyện chính trước đi. Là làm sao, bắt được tên biến thái đó đây? Chuyên này mà thành, mọi việc đều dễ giải quyết. Còn không, chậc chậc... Hơi bị no à!- Triệu Hoài ngước mắt nhìn đời, đau đầu khổ não không thôi.

- Nói gì mà nghe ghê thế, da gà của ta nó nổi hết rồi nè! Hmm, muốn bắt được hắn ta, xem ra là phải dùng đến kế sách rồi đây!- Thanh Đạt đưa tay sờ cằm, khuôn mặt lộ ra một tia đắc ý. Không biết, lại là mưu hèn kế bẩn nào đây.

- Cách gì? Đừng có úp úp mở mở nữa, nói thẳng ra đi!- Triệu Hoài hai mắt tròn xoe, dáng vẻ có phần mong chờ.

- Muốn bắt được hắn, không phải là không có cách. Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Dựa vào sở thích của đối phương, từ đó ẩn núp mai phục, còn không sợ là không bắt được tên đó hay sao?- Thanh Đạt bước từng bước chậm về trước, dáng vẻ tự tin không ít. Đổi lại, là cái nhìn thờ ơ đến từ vị trí Triệu Hoài.

- Cách này so với cách trước đó của ta, hình như là một thì phải. Đều là núp lùm, sau đó thì vây đánh người ta. Bộ, ngươi không còn cách khác hay sao?- Triệu Hoài nhíu mày, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt.

- Ờ... Ừm... Chuyện đó... Chúng ta trước làm sao, thì sau làm vậy. Người ch·ung t·hủy như ta ấy mà, khó mà thay đổi lắm!- Thanh Đạt rãi đầu, gượng cười mà đáp.

- Ngươi ch·ung t·hủy mẹ gì, có mà phù thủy thì có. Tưởng thế nào, hoá ra cũng chỉ có vậy. Uổng công ta tin tưởng ngươi, cái đồ vô dụng này!- Triệu Hoài một màn mắng nhiếc, cứ thế mà được diễn ra.

- Ngươi thì kinh rồi! Có ngon thì bày ra kế hoạch đi, hạch sách ta làm gì?- Thanh Đạt không hề yếu thế, mạnh mẽ mà đối chất.

- Kế hoạch, tất nhiên là ta có rồi. Ai như ngươi, cái đồ phế thải!- Triệu Hoài nở nụ cười mười phần đê tiện, ngước mặt lên cao mà nhìn vào bầu trời đêm.