Trong đầu Triệu Hoài bây giờ, vẫn còn vang vọng câu nói của đối phương. Hiện tại, hắn đã không còn lựa chọn nào khác. Tiếp tục bước đi trên con đường này, bắt được thủ phạm thật sự mới việc nên làm. Trên đời có rất nhiều chuyện, muốn quản cũng quản không được.
Trước mắt, thu thập thông tin mới là điều cần thiết. Dù sao biết người biết ta, mọi việc đều dễ hành sự. Nhưng đến khi hắn ta ngẩng đầu nhìn lên, bóng dáng của Bích Nhi đã không thấy đâu. Việc này khiến cho Triệu Hoài, không khỏi hoang mang.
- Way, chị đại, đưa có tấm ảnh thế này! Ai mà bắt chim cho được?- Triệu Hoài hét lên trong vô vọng, đưa mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy người ở đâu cả.
- Chậc, chỉ dựa vào một tấm ảnh, mà lại muốn ta làm việc. Chuyện gì đây trời?- Triệu Hoài thở dài, hai chân mày nhíu lại lộ rõ nét ưu sầu của bản thân. Thế là, tiện tay mà bỏ chiếc bánh trên bàn vào miệng mà nhai cho bớt sầu.