Trước mặt là đám người mất dần nhân tính đó, Triệu Hoài thật sự là không biết làm gì hơn. Bây giờ đến cử động còn khó, huống chi là phản kháng. Đúng là tương lai sáng lạng như đêm 30 tết có khác, làm gì cũng gặp xui xẻo.
- Các ngươi... Các ngươi làm gì thế... Đừng có qua đây... Có ai không... Cứu ta...- Những tiếng kêu la thất thanh, cứ như thế mà không ngừng vang lên giữa trời đêm ưu tối.
- Bịt chặt miệng hắn ta lại, đừng để hắn ta nói ra bất cứ lời nào nữa. Đây chỉ là mới bắt đầu thôi, trò vui còn ở phía sau, hà hà!- Văn Thành nhanh chóng nhập cuộc, bày ra dáng vẻ mười phần đáng sợ. Trò vui thế này, làm sao mà thiếu hắn ta cho được.
- Các ngươi chờ đấy... Có cơ hội, ta nhất định... Báo... Báo.... Báo thù...- Những âm thanh cuối cùng vang lên, trước khi miệng của Triệu Hoài hoàn toàn bị bịt kín.