Sự ồn ào do hai tên đó gây ra, đã không còn là việc riêng của hai người bọn họ nữa. Mà ảnh hưởng không ít đến hình tượng cũng như danh tiếng của học viện. Còn để hai tên đó tự mình tiếp tục gây rối, đó không phải là sự xem thường dành cho phòng Kỉ Luật hay sao?
Ngay lúc Văn Thành không biết phải xử lí như thế nào cho phải. Cuối cùng thì, người có năng lực cũng như trách nhiệm đã xuất hiện. Một uy áp cực lớn, liền ghì chặt lên tất cả những người xung quanh. Bất kì là một ai ở đó, điều không sao tránh khỏi áp bức khổng lổ kia.
- Chuyện gì đang xảy ra thế?- Âm thanh có phần ồm ồm vang lên, thầy Nghiêm theo đó mà xuất hiện, dáng vẻ uy nghiêm không thôi. Khiến cho người khác nhìn vào, bất giác mà sinh ra một tia sợ hãi.
Không ngờ tới, chuyện này vậy mà lại kinh động đến thầy Nghiêm. Đây cũng coi như là sự tình ngoài ý muốn. Vốn dĩ ban đầu, Triệu Hoài chỉ định gài bẫy Văn Thành, trả lại thù xưa. Nay thầy Nghiêm xuất hiện, mọi chuyện phía sau e là còn đặc sắc hơn nhiều.
Chuyện mà hai tên này gây rối, đã gần như lan ra toàn học viện. Thu hút không ít học viên tò mò mà tới. Nếu còn để bọn họ tiếp tục, thì cái gọi là 'Kỉ luật nghiêm minh' biết để ở đâu. Đành bất đắc dĩ, thầy Nghiêm phải xuất hiện mà giải quyết tất cả mọi chuyện. Dù sao đây cũng là chức trách cũng như trách nhiệm mà trưởng phòng Kỉ Luật phải có.
( Phiền phức thật đấy, mới sáng sớm nức mắt ra. Hai cái tên kia không có việc gì làm hay sao, mà lại đi đánh nhau thế kia? Đã vậy, còn làm ồn đến mức độ này, bắt ta phải thu dọn tàn cuộc cho chúng. Đúng là ăn no rửng mở, phá làng phá xóm mà!) Nhìn về một màn này, thầy Nghiêm không khỏi lắc đầu ngao ngán. Thâm niên làm việc cho tới nay, chưa từng gặp qua cái trường hợp nào như vậy bao giờ cả.
- E hèm, rốt cuộc là có chuyện gì, sao lại đánh nhau thế kia?- Thầy Nghiêm một lần nữa cất giọng, uy thế toả ra là không thể xem thường.
Nhưng đối với hai tên đó mà nói, chuyện này tính ra cũng chỉ là thường thôi. Dù sao chuyện đáng sợ hơn bọn họ cũng đã từng trải qua, thì chuyện này ăn nhằm gì. Chỉ thấy Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt, vẫn là vô tư hồn nhiên, ánh mắt ngây thơ đến khờ dại.
Thản nhiên mà mặc kệ đối phương, tiếp tục công việc của bản thân. Ra sức cào cấu, quơ quào bất cứ thứ gì mà bản thân chạm tới. Càng làm cho tình hình thêm phần rối ren. Chỉ tội nghiệp mười người xung quanh bọn họ, đều bị hai tên này h·ành h·ạ qua một lượt. Khuôn mặt ai nấy, đều là sự thống khổ khó mà diễn tả thành lời.
Mắt thấy dáng vẻ thờ ơ của đối phương, chuyện này thầy Nghiêm làm sao mà bỏ qua cho được. Đây không phải là hành vi xem thường chính mình hay sao? Bỏ qua cho hai tên đó, khác nào tự mình dung túng cho người khác. Đối với chuyện này mà nói, phải t·rừng t·rị nghiêm khắc một phen mới được.
Chỉ thấy, thầy Nghiêm không nói lời nào, ánh mắt ngay lập tức trở nên sắc bén. Uy thế toả ra là ngày càng trở nên mạnh mẽ. Khiến cho những người xung quanh, càng thêm phần sợ hãi. Đứng trước kẻ mạnh, kẻ yếu cũng chỉ có thể trở nên thấp kém.
Thầy Nghiêm đưa một tay lên, ngay lập tức đám người đó đều được phân tán ra một cách cực kì gọn gàng. Chớp mắt, chỉ còn Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt là vẫn còn bị giữ lại. Hai tên ấy bị dính chặt vào nhau, khó mà tách rời cho được.
- E hèm, bây giờ có ai nói cho thầy biết, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra hay không?- Thầy Nghiêm trừng mắt mà nhìn về đối phương, tư thế uy nghiêm không thôi.
- Ôi, thầy Nghiêm, lâu quá không gặp. Dạo này thầy có khỏe không?- Triệu Hoài giả vờ quan tâm mà hỏi thăm, bày ra dáng vẻ mười phần vô tội.
- Thầy Nghiêm đó à, cơn gió nào lại thổi thầy tới đây thế? Thầy đại giá quang lâm, sao lại không nói sớm, để em còn tận tình tiếp đãi!- Thanh Đạt không kém, nói lời phụ họa. Ý định giả khờ qua ải.
Vẫn là cái dáng vẻ cũ đó, hai tên này vẫn là như xưa. Toàn là giả ngây giả dại mà lừa gạt người khác. Có điều, chiêu này đã quá cũ. Thầy Nghiêm cũng xem như là người từng trải, khó lòng mà mắc bẫy.
- Triệu Hoài, tạo hình này của em, rốt cuộc là có chuyện gì đây?- Thầy Nghiên không khỏi nheo mắt trước hình dáng kì lạ của đối phương. Đây chắc là, đang làm chuyện xấu gì đây.
- A, cái này đó à? Là do em sợ nắng, nên mới che mặt như thế. Nào đâu có chuyện gì!- Triệu Hoài gượng cười mà đáp, dáng vẻ như là có tật giật mình, càng làm cho người khác thêm phần hoài nghi.
- Vậy sao?- Thầy Nghiêm đưa mắt mà nhìn về xung quanh một lượt, vô tình nhìn thấy đống đồ mà Triệu Hoài thu dọn. Sự nghi hoặc của bản thân, trong phút chốc được gia tăng đến mức cực điểm.
- Vậy đó là thứ gì thế?- Thầy Nghiêm đưa tay chỉ về túi đồ, khuôn mặt cũng vì lẽ đó mà trở nên nghiêm nghị không thôi.
- Nó à? À... Ừm... Ồ... Là đống đồ cũ, em muốn vứt đi đấy mà. Không quan trọng, thầy cần gì bận tâm đến nó!- Triệu Hoài đưa tay gãi đầu, cố làm ra dáng vẻ bình tĩnh, nhưng ẩn dấu trong đó là sự sợ hãi không đáng có.
- Vậy sao? Vậy thì để thầy xem, trong đó rốt cuộc là có thứ gì mà em lại muốn bỏ!- Thầy Nghiêm đưa tay nhấc nhẹ, túi đồ đã không tự chủ mà bay tới.
- Trong đó chắc chắn là tang chứng phạm tội của hắn ta! Đây là muốn nhân cơ hội không ai chú ý, muốn phi tang chứng cứ đây mà!- Văn Thành đứng một bên, liền nhân cơ hội này mà nói lời thêm vào.
Ngược lại, thái độ của Triệu Hoài vẫn là dửng dưng không quan tâm tới. Khuôn mặt thì thờ ơ thấy rõ, đổi lại ánh mắt còn có một tia xem thường. Dù gì những thứ đồ trong đó, hắn ta còn không rõ hay sao? Muốn tìm, thoải mái.
- Ngươi có giỏi thì cứ lục đi, xem xem có cái gọi là tang chứng vật chứng như lời ngươi nói hay không? Đừng có mà suy bụng ta ra bụng người như thế. Không phải ai, cũng là kẻ xấu như ngươi đâu!- Triệu Hoài buông lời chế giễu, dáng vẻ bày ra là mười phần kiên định.
- Được rồi, đừng ồn ào nữa! Vì tính chất công việc, cũng như chứng minh sự trong sạch của em, Triệu Hoài. Thầy đành kiểm tra qua vậy! Dù sao có một kết quả xác định, còn hơn là đoán già đoán non!- Thầy Nghiêm nghiêm giọng mà nói, ánh mắt nhìn vào túi đồ đó sắc bén lạ thường.
( Chứng minh trong sạch gì chứ? Các người rõ ràng là hùa với nhau mà bắt chẹt một mình ta thì có. Chuyện này, ta còn lạ gì nữa!) Triệu Hoài bất giác mà thở dài, khuôn mặt lộ ra một tia ưu sầu. Càng làm như vậy, sự hoài nghi của người khác đối với hắn ta càng được dâng cao.
Thế là, chưa kịp đợi Triệu Hoài đồng ý, thầy Nghiêm đã ra tay. Chỉ với một chưởng, đã đem túi đồ đó trực tiếp đánh tan. Quần áo thì không cần nói tới, nhưng mùi hương mà nó phát ra, khó mà chịu cho nổi. Thậm chí, còn có những cái bốc mùi phải nói là kinh khủng, khiến cho ai ai ở đó, nhất thời đều buồn nôn không thôi.
- Ọe, cái quái gì thế? Đồ của ngươi ba năm rồi chưa giặt à, sao mà hôi thế không biết?
- Đừng có nói là ba năm, đây là mười năm chưa giặt thì có?
Quần chúng trông chốc lát, đều bịt mũi của mình lại. Ai nấy cũng đều bị cái mùi hương nồng nàn này doạ sợ. Hít thở bây giờ đối với bọn họ mà nói, là việc vô cùng khó khăn.