Long Cơ Chiến Hồn

Chương 173: Khuôn mặt gian ác



Chương 173: Khuôn mặt gian ác

Thế là hai bên trong thế giằng co, Vẹt Hỉ Phúc thì chăm chú nhìn vào vật trắng tinh tương kia, xem xem nguy hiểm rốt cuộc là nằm ở đâu. Còn Triệu Hoài thì chăm chú mà nhìn vào nó, ánh mắt không chút di dời. Địch bất động, ta đành bất động. Chỉ có thể âm thầm chờ đợi, kia nhẫn chờ thời.

Thời gian cứ thế thôi đưa, như chó chạy ngoài đồng. Một tiếng đồng hồ đã trôi qua, nhưng hai bên đều ẩn nhẫn mà nhìn, chẳng ai chịu động thủ cả. Càng làm như thế, bầu không khí càng trở nên tĩnh mịch, khó mà thăm dò nông sâu.

- Còn nhìn cái bíp gì nữa? Sao không ra tay đi?- Trước sự tình này, kiên nhẫn vốn có của Triệu Hoài cứ thế mà mất dần.

- Ta quên nói cho ngươi biết, Vẹt Hỉ Phúc thường có đặc tính ẩn. Đó là cảm nhận được sự nguy hiểm hiện diện. Loài này khôn lắm chứ đùa, mỗi lần như thế đều cẩn thận quan sát tình hình. Ít thì vài tiếng đồng hồ, nhiều thì có thể là cả ngày trời cũng không chừng. Chuyện này, khó mà nói trước được điều gì!- DG có lòng tốt, lên tiếng nhắc nhở.

- Sao giờ ngươi mới nói, vậy là từ nãy tới giờ, chúng ta chờ đợi tốn công vô ích à?- Nghe được lời đó, Triệu Hoài không khỏi cảm thán một phen.

- Không! Nhìn đi! Xem ra con chim kia, cũng không thông minh là mấy, e là trường hợp ngoại lệ. Nó chờ không nổi nữa, sắp động thủ rồi kìa!- Trong màn đêm tăm tối ấy, DG liền chỉ cho đối phương một con đường sáng mà đi.

Ngước mắt nhìn lên, quả thật là Vẹt Hỉ Phúc đã bắt đầu hành động. Chỉ thấy nó không ngừng nhảy tới nhảy lùi, sự phân vân cứ theo mà lộ rõ ra ngoài. Ánh mắt liền trở nên sắc sảo lạ thường, dáng vẻ đúng là đê tiện đi không ít. Nhìn vào vật trắng tinh tương kia, khao khát biết bao.



- Lấy hay không? Không hay lấy? Lấy hay không? C·hết ta mất!- Vẹt Hỉ Phúc thoạt nhiên thú tính bất ngờ trỗi dậy, khó lòng mà kiềm chế.

- Sắp rồi!- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài không khỏi vui mừng. Ngay lập tức, liền trở nên nghiêm túc mà chờ thời ra tay.

Vẹt Hỉ Phúc của hiện tại, hai mắt đã bắt đầu hóa đỏ, bất giác mà tiến vào trạng thái hoá cuồng. Chỉ thấy khí tức mà nó toả ra, so với bình thường mà nói, thì có vài điểm kì lạ. Như là cảm giác đang động dục tới nơi vậy.

- Xin nhé!- Nói rồi, Vẹt Hỉ Phúc bay nhanh tới, đưa móng vuốt sắc bén của bản thân mà bắt lấy vật kia. Mặc dù không biết đó là nguy hiểm hay là mai mắn, nhưng cám treo miệng heo, thì làm sao mà từ chối cho được.

Nào ngờ, trước khi lấy được món đồ đó, thì có một cái bẫy lưới được bật ra. Cũng mai là phản xạ của Vẹt Hỉ Phúc nhanh nhẹn, mới tránh được một kiếp. Đang lúc nó dương dương tự đắc, thì không biết từ đâu xuất hiện, một người thiếu niên lao như tên bắn, nhẹ nhàng tóm gọn lấy con cầm thú ấy. Chuyện vui, giờ mới thật sự bắt đầu.

- Éc... Éc... Thả ta ra ! Thả ta ra!- Vẹt Hỉ Phúc không ngừng ra sức vùng vẫy, kèm theo đó là một màn kêu la cực kì thảm thiết.

- Thả con mẹ nhà ngươi chứ thả! Có biết là vì một ngày này, ta chịu không ít là cực khổ không hả? Đúng là ông trời có mắt, để ta bắt được ngươi, khà khà!- Triệu Hoài mỉm cười gian ác, âm thanh của sự rùng rợn vang lên đâu đây.



- Triệu Hoài, không ổn! Nó sắp hoá cuồng rồi, mau dùng Thanh tâm tịnh nguyên pháp lên người nó, ngăn chặn quá trình này. Nếu không mọi chuyện, e là phiền phức không nhỏ đâu!- Nhìn về dáng vẻ bất thường của con chim kia, DG ngay lập tức lên tiếng nhắc nhở.

- Thanh tâm tịnh nguyên pháp lên người nó, có ổn không đấy?- Nghe được lời đó, Triệu Hoài không khỏi nghi ngờ. Dù sao bản thân hắn ta chưa từng thử qua, khó mà chắc chắn cho được.

- Ai mà biết được? Có ổn hay không, phải thử qua mới biết. Người ta nói sao thì nghe vậy đi, hỏi cái chó gì? Hỏi hỏi hỏi, tối ngày cũng chỉ biết hỏi!- DG bỗng chốc đổi tính, liền xoay qua mắng luôn cả hắn ta.

( Nay DG ăn ớt à, sao mà nóng tính thế không biết? Chắc là hỗm rài không có Urimi tinh luyện cho nó đây mà. Nên mới nhân cơ hội này mà trút giận một phen. Đợi đó đi, không phải là bây giờ ta cần ngươi, thì ngươi làm gì có cơ hội lên mặt với ta!) Triệu Hoài tức lắm, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà nuốt cơn giận này vào trong. Vì bây giờ không phải là lúc trở mặt, tránh thiệt hơn về sau.

- Được rồi, để ta thử xem nào! Thanh tâm tịnh nguyên pháp!- Trước tình huống này, Triệu Hoài cũng không thể làm gì hơn, liền đem Vẹt Hỉ Phúc ra thử. Đành vậy, là độc hay thuốc, cũng chỉ nằm ở khoảnh khắc.

Nói rồi, hắn ta liền vận công, đem khẩu quyết của Thanh tâm tịnh nguyên pháp đọc qua một lượt. Nhưng kết quả đổi lại, là không có gì thay đổi. Chỉ thấy, tình hình của Vẹt Hỉ Phúc, càng thêm phần nghiêm trọng. Biểu hiện phát cuồng, càng thêm phần rõ rệt.

- Éc, éc! Con người kia, thả ta ra! Thả ta ra!- Vẹt Hỉ Phúc ra sức mà cào cấu đối phương, cũng mai là Triệu Hoài cầm chặt, nếu không thì nó đã vụt mất đời nào.



- Không ăn thua gì cả! Nó vẫn là trạng thái này, một chút thuyên giảm cũng không có. Không lẽ, Thanh tâm tịnh nguyên pháp lại vô dụng với nó, lí nào lại vậy?- Triệu Hoài đôi phần ngạc nhiên điều hiện ra ngoài, dù sao công năng của Thanh tâm tịnh nguyên pháp, hắn hiểu rõ hơn bất kì một ai, trừ mẹ nuôi. Đối với chuyện này mà nói, phải làm tốt mới phải, ổn định tinh thần, tôi luyện linh hồn.

- Vô dụng cái cụ nhà ngươi! Triệu Hoài, ngươi cứ đọc chay như thế, thì làm gì ăn thua tới nó. Phải biết dẫn dắt, đem khí của bản thân hoàn toàn đi vào trong cơ thể của đối phương. Chỉ có như vậy, mới có thể vận dụng hết công năng của Thanh tâm tịnh nguyên pháp. Chứ ngươi cứ đọc ở miệng không, thì làm sao mà phát huy hết công dụng của nó cho được!- Trước một màn ngây ngô của hắn ta, DG không khỏi bực tức.

- Vậy sao? Ta không biết! Để ta làm lại!- Nói rồi, Triệu Hoài một lần nữa, thi triển Thanh tâm tịnh nguyên pháp.

Quả thật lần này, đúng là có phần khác xưa. Nghe theo lời DG, Triệu Hoài liền cảm nhận sự thay đổi trong đó. Khí của hắn ta, một màu trắng trong, nhẹ nhàng bao quanh lấy Vẹt Hỉ Phúc. Từ từ mà xâm nhập lấy nó, cũng mai là con cầm thú này, ý thức yếu đuối. Nên mới dễ dàng như thế. Nếu không đổi lại, phản phệ là điều khó mà tránh khỏi.

Công dụng của Thanh tâm tịnh nguyên pháp, cũng theo đó mà phát huy triệt để. Tâm tình của Vẹt Hỉ Phúc, bắt đầu có dấu hiệu thuyên giảm. Cảm giác động dục ban đầu, đã vơi bớt đi phần nào. Chốc lát, nó đã ngoan ngoãn mà nằm trong tay của Triệu Hoài.

- Triệu Hoài ta mà ra tay, ngon ăn liền!- Nhìn về thành quả trước mắt, hắn ta liền có chút tự mãn.

- Thôi bớt cái mồm lại, lo mà làm đi. Thời gian đã không có, còn ở đó mà khoác lác!- DG ngay lập tức lên tiếng khiển trách, dù sao nó cũng đang ở trong giai đoạn khó ở.

Vẹt Hỉ Phúc mơ mơ hồ hồ mà tỉnh lại, liền nhìn thấy khuôn mặt mười phần đáng sợ của đối phương. Điều này, khiến cho nó sợ hãi không thôi. Cha sinh mẹ đẻ tới giờ, đây là lần đầu gặp phải tên biến thái như vậy.

- Waaaaaaa! Cái thứ c·hết tiệt gì đây? Mau thả ta ra...- Tiếng thét như bị cắt tiết kia, bất giác vang lên. Chưa kịp nói hết câu, đã bị Triệu Hoài bịt chặt miệng lại, khuôn mặt hắn ta liền trở nên gian ác đến mức người gặp người sợ, chim gặp chim hoảng.