Triệu Hoài liên tục dùng những lời lẽ li dán, không ngừng công kích vào nội tâm yếu đuối của Vẹt Hỉ Phúc. Cái cảm giác bị bỏ rơi cũng như quyền thế trong tay mất dần, từ từ xâm chiếm lấy chim nhỏ. Khiến cho nó, bất giác sinh ra sự sợ hãi trong lòng.
- Ngươi... Ngươi nói láo?- Vẹt Hỉ Phúc cố nếu kéo niềm tin của bản thân, đây cũng là tuyến phòng thủ cuối cùng của nó. Chỉ cần phá được, mọi việc phía sau đều dễ bàn.
- Nói láo? Vậy là ngươi chưa thật sự hiểu tính người rồi. Con người ấy mà, có mới nới cũ là điều rất bình thường. Đồ vật, cũng chỉ là đồ vật. Nếu ngươi không ngoan ngoãn phục tùng, ai đâu dư hơi mà quan tâm tới. Ngươi có thể mắc lỗi, nhưng cứ liên tục mắc lỗi như thế này, lẽ nào còn trông mong sự tha thứ của chủ nhân hay sao? Khờ dại thế! Nói không chừng, giờ này lão ta đã hạnh phúc bên con chim mới. Nghe lời hơn, xinh đẹp hơn cũng như thuần chủng hơn. Nào đâu hơi sức mà quan tâm đến tình hình hiện tại của ngươi!- Nói rồi, Triệu Hoài đưa tay tháo bịt mắt nó ra.
Trong màn đêm tăm tối đó, ánh sáng dần xuất hiện. Trước mặt Vẹt Hỉ Phúc, lại là một thiếu niên. Tay cần ống tiêm, miệng cười thoả mãn. Cái dáng vẻ kia, đáng sợ không thôi. Càng làm cho nội tâm của nó, gần như sụp đổ tới nơi.
Triệu Hoài không ngừng kích thích đối phương, mục đích chính là đem cảm xúc của nó dâng trào đến mức cực điểm. Chỉ có như vậy, mới khiến cho con cầm thú đó, trở nên ngoan ngoãn nghe lời. Công sức mà hắn bỏ ra, cũng tính là không hề nhỏ.
- Ngươi có nghe tới nọc độc của Rắn Cạp Xích chưa? Thứ mà làm cho con người ta, c·hết dần c·hết mòn trong ác mộng không hồi kết ấy. Khiến tinh thần người trúng độc, trải qua dày vò đến mức cực hạn. Chậc, thứ này là hàng hiếm đấy, không phải ai cũng có đâu. Đây là ta khó khăn lắm mới có được. Ngươi thì tốt rồi, là chim đầu tiên được thử nghiệm, phúc phần này không biết để ở đâu cho hết?- Triệu Hoài đưa mắt nhìn vào kim tiêm trong tay, trên miệng liền nở nụ cười mười phần nham hiểm.
Ấn nhẹ một phát, theo đó là một giọt nọc rắn rơi xuống. Khi mà tiếp xúc với mặt đất, khói trắng liền bốc lên, còn phản phất tàn ảnh của Rắn Cạp Xích đâu đây. Điều này, dọa cho Vẹt Hỉ Phúc hét toáng hết cả lên. Phải biết, thiên địch của nó, chính là loài rắn lớn.
- Way, anh hai à, đừng giỡn vậy chứ? không vui đâu, sẽ c·hết chim thật đấy!- Vừa nói, Vẹt Hỉ Phúc còn không ngừng vùng vẫy, nhằm tạo cho bản thân một con đường sống. Đáng tiếc, đối phương trói lại quá chặt, không sao thoát khỏi cho được.
- Không sao! Ta không để ngươi c·hết dễ dàng thế đâu. Cái cảm giác sống không bằng c·hết ấy, bị hàng ngàn nổi đau gì vò, mới là thứ mà ta nhắm tới kìa!- Ánh mắt Triệu Hoài, mơ hồ lộ ra một tia lạnh lùng. Cái cảm giác mà hắn ta mang tới hiện giờ, không khác gì những tên biến thái thật sự.
Lời này nói ra, đúng là kích thích thật mà. Nhìn vào khuôn mặt đó, không giống lời nói đùa chút nào cả. Trái tim bé nhỏ của Vẹt Hỉ Phúc, đã đập liên hồi, thiếu điều muốn thoát ra ngoài tới nơi vậy. Triệu Hoài, thật sự là biết chơi. Hành động của hắn ta hiện tại, càng làm cho nó trở nên sợ hãi bội phần.
Nói rồi, Triệu Hoài tay cầm ống tiêm, nhẹ nhàng mà chích thẳng vào người Vẹt Hỉ Phúc. Trước cái nhìn trìu mến của nó, như chửi cha mắng mẹ vậy. Vùng vẫy trong đau đớn, ánh mắt tuyệt vọng đến mức đáng thương. Cái cảm giác đó, khó mà diễn tả thành lời.
- Éc éc, con người kia, ngươi làm gì thế? Mau thả ta ra, thả ta ra...- Chim nhỏ kêu lên từng tiếng thảm thiết, theo sau đó là từng cơn co giật liên hồi. Mắt thấy, miệng nó đã sùi bọt trắng, dần dần rơi vào ảo tưởng của bản thân.
- Chậc chậc, xem ngươi có còn cứng đầu nữa không? Lần này mà không ngoan, ta đi đầu xuống đất!- Nhìn vào kiệt tác của bản thân, Triệu Hoài không khỏi vui sướng trong lòng.
- Ngươi chơi như vậy, không sợ nó c·hết à? Đến lúc đó, mọi chuyện không còn đơn giản nữa đâu. Chủ nhân nhà người ta mà hỏi tội tới, ngươi liệu có gánh nổi không?- Nhìn về tình hình này, DG lo lắng không ít, liền thiện ý mà lên tiếng nhắc nhở. Dù sao chuyện mà Triệu Hoài có thể làm ra, cũng không hẳn là ở mức độ này.
- Ngươi nói như thế, lẽ nào là sợ sao? Cái lão già đó, chơi ta không ít. Nay đem chim của lão ta ra chơi, xem như thu tí phí đi. Đợi đến khi nào thực lực của ta đủ mạnh, thì trả cả gốc lẫn lãi. Không cần phải sợ!- Hắn ta không chút lo lắng, ngược lại còn có đôi phần thoả mãn.
- Ngươi nói nghe hay ấy nhỉ? Đợi đến khi người ta đòi chim, mà chim lại bị ngươi chơi c·hết. Xem xem người ta có chơi c·hết ngươi hay không? Ở đó, mà đòi báo với chả thù!- DG buông lời chế giễu, khinh miệt không thôi.
- Yên tâm đi, không c·hết đâu mà sợ. Chỉ cần tiêm thuốc giải đúng lúc, thì mọi chuyện đều được giải quyết một cách gọn gàng, không chút dấu vết!- Triệu Hoài tự tin mà đáp, thái độ đúng là không sợ gì cả.
Huyết thanh kháng nọc rắn được điều chế dựa trên nọc độc của Rắn Cạp Xích. Do DG chế tạo ra, có thể gần như loại bỏ c·hất đ·ộc tồn tại trong cơ thể của người trúng độc trong thời gian rất ngắn. Vả lại, nọc rắn mà hắn tiêm cho Vẹt Hỉ Phúc, cũng nằm ở mức hàm lượng ít. Nhưng đủ sức, để nó trải qua một cơn ác mộng.
- Còn không đúng lúc thì sao? Nó c·hết, ngươi cũng c·hết luôn à? Đến lúc đó, coi chừng ngươi còn thảm hơn nó gấp mười lần đấy. Chim quý của người ta, ngươi làm như cộng hành cộng hẹ, muốn làm sao thì làm vậy. Dừng lại đi, trước khi mọi chuyện đi quá xa!- DG lên tiếng phàn nàn, vẽ ra một cái tương lai vô cùng đen tối.
- Sao hôm nay, ngươi toàn nói lời xúi quẩy thế? Phải vui lên mới phải chứ, cần gì căng thẳng như vậy. Yên tâm đi, ta còn ở đây, thì chuyện đâu còn có đó. Không cần phải sợ một chút chuyện nhỏ này!- Triệu Hoài ra sức vỗ về, nhưng hành vi tiếp theo của hắn ta, trực tiếp khiến cho DG sợ hãi gấp đôi.
Mắt thấy, Triệu Hoài liền bắt một nồi nước sôi. Thanh âm phát ra, như tiếng lòng của DG vậy. 'Ùn ục ùn ục' nóng cứ như lửa đốt. Tên điên này, không biết lại muốn làm gì nữa đây. Còn tiếp tục như vậy, DG không bị dọa cho sợ mới là lạ đấy.
- Đã đến lúc rồi, bước tiếp theo thôi! Còn chậm trễ nữa, e là không kịp đâu!- Triệu Hoài mỉm cười nham nhở, ánh mắt lộ rõ sự gian tà.
- Way, ngươi định nấu chín nó thật đấy à? Triệu Hoài, ngươi bình tĩnh lại một chút đi. Đừng vì thù hận mà che mờ lí trí, tương lai của ngươi vẫn còn ở đó. Cần gì nhất thời nóng giận, mà đánh đổi tất cả!- Chứng kiến một màn này, DG không ngừng ra sức khuyên can. Sợ rằng hắn ta bí quá hoá cuồng, làm ra hành động dại dột. Nói không chừng bản thân xui xẻo, còn bị vạ lây nữa kìa. Lên tiếng ngăn cản, cũng là điều nên làm.
- Ngươi nói gì thế? Ta định tiêm thuốc giải cho nó. Còn nồi nước sôi này, là dự định nấu mì ăn, đói rồi! Gì mà đánh đổi tương lai nghe ghê vậy? Ta có điên đi chăng nữa, cũng không đến mức độ đó đâu!- Triệu Hoài nhẹ đáp, hắn ta đây là cố tình xoay DG vòng vòng. Mục đích chính là tiêu khiển một chút, giải toả tâm trạng phiền muộn của bản thân ở hiện tại.
Triệu Hoài sau khi trêu đùa DG một phen, liền không giấu sự vui mừng ấy. Mà cười lớn một trận, như lời chế giễu:" Ngươi đấy, cũng biết sợ nữa sao? Lá gan cũng quá nhỏ rồi đấy! Ồ, ngươi làm gì có gan, vậy sợ hãi cũng là lẽ thường tình. Đừng có mà thẹn quá hoá giận đấy nhé. Ha Ha Ha!" Đây cũng xem như là sự trả đũa của hắn ta, dành cho DG vì ban nãy dám mắng hắn.