Triệu Hoài đôi phần cay cú con chim kia, nhưng tình hình hiện tại không cho phép hắn ta hành động lỗ mãng. Đành vậy, cơn giận này chỉ có thể tạm thời nuốt vào. Xem xem biểu hiện tiếp theo của nó như thế nào, có đủ lấy công chuộc tội hay không. Rồi mới có thể xử trí nó được.
- Được rồi, đừng có xàm ngôn nữa! Chuẩn bị đi, thời gian đã không còn nhiều nữa, kế hoạch của chúng ta chính thức bắt đầu!- Triệu Hoài ngay lập tức trở về trạng thái nghiêm túc, bày dáng vẻ uy nghiêm không thôi.
- Kế hoạch? Vậy... Kế hoạch của chúng ta là gì? Thằng em này chỉ nghe anh nói, chứ chẳng biết cụ thể ra sao?- Vẹt Hỉ Phúc ngơ ngác mà đáp, ánh mắt tò mò đến lạ. Nó thực sự muốn xem, người trước mắt rốt cuộc là có thể làm ra được loại chuyện gì.
- E hèm, nghe cho kĩ đây, rồi làm cho tốt,...- Triệu Hoài ghé sát tai đối phương mà nói, giọng hắn trầm đến đáng sợ nhưng chứa đầy sự nham hiểm.
- Chuyện này... Cũng quá mức dễ rồi đấy. Thằng em này, nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của anh đã trao! Đi đây!- Nói rồi, Vẹt Hỉ Phúc ngay lập tức tha đống đồ đó đi, bay nhanh vào trời đêm. Thoáng chốc, đã không thấy bóng dáng nó đâu.
- Dễ sao? Đối với ngươi thì dễ rồi, còn đối với ta mà nói, e là phiền phức không nhỏ đâu. Xem ra, đã đến lúc kế hoạch báo thù, chính thức bắt đầu!- Lời nói vừa dứt, Triệu Hoài cũng theo mà biến mất. Hắn ta hòa mình vào màn đêm tăm tối, ánh mắt liền trở nên âm ưu hơn bao giờ hết.
Thời gian mà Triệu Hoài tìm ra h·ung t·hủ thật sự của vụ việc lần này chỉ còn lại một giờ đồng hồ. Đều mà mọi người quan tâm nhất hiện tại, chính là tung tích của hắn ta. Sợ rằng vạn nhất, tên đó bỏ trốn, thì còn đâu chuyện hay để xem. Ai nấy, cũng đều muốn biết, hắn ta sẽ thực hiện lời hứa đó như thế nào? Là ăn c*t hay là bắt được h·ung t·hủ, khó mà nói trước được điều gì.
Trong màn đêm tăm tối đó, thân ảnh của Triệu Hoài lại một lần nữa ẩn hiện trước phòng kí túc xá nam. Từ xa, sớm đã có hai cặp mắt chăm chú mà nhìn vào hắn ta. Bộ dạng lấp ló cùng với những hành động bất thường, càng làm tăng thêm sự hoài nghi của bọn họ dành cho người trước mặt.
- Báo cáo thiếu gia, Triệu Hoài đã xuất hiện. Nhưng hành vi của hắn ta, e là có chút bất thường. Tiếp theo, chúng thuộc hạ nên làm thế nào đây?- Một trong hai người bọn họ, nhanh chóng báo cáo chuyện này với người đứng sau. Thông qua vòng tay công nghệ cao, chức năng có thể nói là gần như giống với điện thoại nhưng thuộc diện cao cấp hơn. Mang hơi thở của thời đại, công nghệ tiên tiến.
- Thời gian dành cho hắn ta đã không còn nhiều nữa, xem ra sắp có biến. Các ngươi cẩn thận quan sát, đừng để cho đối phương làm xằng là được. Mọi chuyện, tự ta có sắp xếp!- Một giọng nói có đôi phần quen thuộc đáp lại, theo đó là một cái bẫy được giăng ra.
- Vâng!
Trong cuộc chơi này, ai là kẻ đi săn, ai là con mồi. Khi cuộc chơi chưa ngã ngũ, khó mà nói trước được điều gì. Cũng chỉ có thời gian, mới có thể chứng minh tất cả. Một khi đã phạm phải sai lầm, mọi thứ đều có thể thay đổi trong một khoảnh khắc nhất thời.
Triệu Hoài bên này, đã bắt đầu hành động. Chỉ thấy hắn ta lén lút, không trực tiếp đi vào bằng đường chính mà là lựa chọn leo tường trèo lên. Như cái cách, hắn ta đã từng làm trước đây đối với kí túc xá nữ. Kinh nghiệm trước đó vẫn còn đọng lại, thành thạo tất nhiên là điều không thể thiếu đối với người thiếu niên ấy. Nhưng trên lưng còn có một túi đen khó mà xác định rõ là thứ gì.
- Còn nhìn cái quái gì nữa, sao không ra tay ngăn chặn đi? Các ngươi đây là muốn, ta thành công dễ dàng thế à?- Trong khi leo, Triệu Hoài còn không quên lầm bầm vài tiếng. Hắn sớm đã phát hiện ra là có người theo dõi, sở dĩ hành động như thế chính là muốn để người khác bắt gặp. Chỉ có như vậy, kế hoạch mới có thể diễn ra một cách suôn sẻ.
Ngược lại ở phía bên kia, đối phương vẫn im hơi lặng tiếng, không chút nào gọi là dao động. Đối diện với tình hình này, họ vẫn lựa chọn âm thầm quan sát. Đây là muốn xem xem rốt cuộc hắn ta còn có thể làm ra được loại chuyện gì.
Ánh trăng soi xuống, bóng dáng của hai người bọn họ mới dần được lộ rõ. Thì ra không phải ai xa lạ mà là người quen cũ của Triệu Hoài, đó là hai người con gái trước đây, đã không ít lần gây ra khó khăn cho hắn ta. Lần này được phái tới, chính là muốn triệt để áp chế thế cuộc lần này.
Hai người bọn họ, dẫu không phải là chị em ruột thịt. Nhưng tình cảm họ đối với nhau mà nói, còn khăng khít hơn cả người cùng một dòng máu. Là do duyên số hay là định mệnh sắp đặt. Để họ giữa dòng đời tấp nập này, vô tình bắt gặp lấy nhau.
Người chị tên là Vân Anh, tính tình điềm đạm, là người quyết định mọi việc. Thanh lịch từ tính cách cho đến cả ngoại hình. Người em tên Tú Chi, tính cách hoạt bát nhưng đôi phần nóng nảy. Làm việc thiếu kiểm soát, mai mắn là biết nghe lời, cũng không đến nỗi quá tệ.
- Chị, chúng ta có cần ra tay hay không? Sao mỗi lần nhìn thấy tên đó, em đều muốn đập cho hắn ta một trận? Lại không hiểu vì sao lại như thế?- Tú Chi nhìn về đối phương, ánh mắt cay nghiệt thấy rõ.
- Không! Nhiệm vụ của chúng ta hiện tại là âm thầm quan sát, báo cáo với thiếu gia. Chưa có lệnh, thì không cần ra tay đâu, tránh cho phiền phức không đáng có xảy ra! Nhưng... Nhìn tên đó lại không hiểu vì sao, ta cũng rất muốn đánh? Đáng tiếc, bây giờ không phải là lúc!- Vân Anh lên tiếng ngăn cản, vẫn là sự điềm đạm đó nhưng có gì rất lạ.
Thế là, hai người bọn họ vẫn tiếp tục ẩn nhẫn chờ thời. Đợi cho thời cơ thích hợp, lúc đó mới ra tay cũng tính là chưa muộn. Dù sao sớm cũng đã biết trước, chuyện mà đối phương có thể làm ra, thì ắt hẳn không phải việc tốt lành gì.
Còn về Triệu Hoài, sớm đã điều tra qua nơi đây một lượt. Không những địa hình mà còn là vị trí phòng của Văn Thành. Vì sao lại là phòng của Văn Thành? Tất nhiên là để làm chuyện ác rồi! Chỉ khi có sự chuẩn bị đầy đủ, thì mọi việc tiếp theo, hắn mới có thể tùy thời ứng phó. Chuyến này đi, sớm đã dự liệu là lành ít dữ nhiều.
- Có lên Triệu Hoài, chỉ một chút nữa thôi! Chuyện này, đâu phải là ngươi chưa từng làm qua. Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi mà, nào đâu làm khó được ngươi!- Trong lúc leo trèo, hắn ta còn không quên nói lời an ủi bản thân. Tự mình tăng thêm dũng khí, cầu mong cho mọi chuyện đều thuận lợi vượt qua.
Chớp mắt, Triệu Hoài đã thành công tiếp cận phòng của Văn Thành. Mọi chuyện tiếp theo, là thành hay bại đều nằm ở một khoảnh khắc. Nhưng chuyện nào đâu có dễ đến như thế, tất cả tình hình bên ngoài đều đã được hai người con gái kia tận lực báo cáo từ lâu. Thứ chờ đợi hắn ta, chính là bất ngờ nằm ngoài ý muốn.
- Báo cáo thiếu gia, Triệu Hoài đã đột nhập vào trong phòng của người. Xem ra, hắn ta đây là muốn vu oan giá họa cho người, xin người cẩn thận!- Vân Anh ngay lập tức, đem mọi chuyện đều nói hết ra một lượt.
- Ồ, vậy sao? Vậy thì cứ để hắn ta làm đi! Hai người các ngươi cứ ở yên đấy, đừng bận tâm vào chuyện này. Đợi đến khi nào đối phương bỏ chạy, thì ngay lập tức bắt lại cho ta là được!- Giọng nói kia điềm tĩnh mà đáp, dường như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn ta vậy.