Long Cơ Chiến Hồn

Chương 183: Đua nhau làm màu



Chương 183: Đua nhau làm màu

Chỉ với vài thao tác cơ bản, Triệu Hoài đã thành công trong việc đột nhập căn phòng của Văn Thành. Mặc dù không có ánh sáng nhưng thông qua sự mờ ảo của ánh trăng. Cũng đủ để hắn ta nhìn rõ sự xa hoa của nơi đây. Nó rộng gấp đôi căn phòng mà Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt đang ở, đây là nói lên địa vị cũng như thân phận của Văn Thành.

Cách bố trí của căn phòng này, không chỉ hiện đại mà còn cực kì sành điệu. Những vật dụng thường ngày kia, chỉ cần nhìn sơ qua thôi cũng đủ biết là thứ mắc tiền. Khi mà mới bước vào, Triệu Hoài không khỏi choáng ngợp với mùi giàu sang được toả ra từ nơi đây.

- Chậc, người giàu đúng là người giàu, đến cái thảm chùi chân thôi mà cũng đẹp đến vậy. Chậc chậc, không lẽ bây giờ đổi nghề ta? Không, Triệu Hoài ta nào đâu phải thứ ham tiền như thế nhưng... Lấy mấy món chắc không sao đâu nhỉ?- Triệu Hoài vừa nói, vừa không quên đưa mắt quan sát xung quanh một lượt.

Nhận thấy không có bóng dáng bất kì một ai, Triệu Hoài ngay lập tức hành động. Nhanh như chớp, tiến lại gần giường của Văn Thành. Đem túi đen trên lưng, trực tiếp dấu dưới gầm giường của đối phương. Trò hay, bây giờ mới thực sự bắt đầu.

Sau khi xong xuôi tất cả mọi chuyện, Triệu Hoài lại một lần nữa, đưa mắt nhìn về căn phòng. Xem xem nơi đây có món đồ tốt nào hay không, tiện thể mượn vài hôm. Còn chừng nào trả, thì e là đến ngay cả hắn ta cũng không biết nữa.

Đang chăm chú quan sát, thì bỗng nhiên ánh đèn phát sáng. Đây có lẽ là sợ Triệu Hoài không thể nhìn rõ, nên mới bật đèn cho sáng đây mà. Quả thật là người tốt việc tốt, nhưng hành vi nhân văn như thế, hắn lại không thích cho lắm thì phải.

- Chuyện gì thế?- Triệu Hoài ngơ ngác, quay người về sau. Cảnh tượng trước mắt, khiến cho hắn ta ngỡ ngàng không thôi.

Không biết từ bao giờ, xung quanh Triệu Hoài đã xuất hiện hơn mười người. Ai nấy nét mặt cũng đều dữ tợn, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Bọn họ tư thế nghiêm trang, thân mang trang bị. Đây rõ ràng là có chuẩn bị trước mà.

- Chuyện gì? Ngươi còn hỏi được câu này nữa sao? Ta mới là người nói câu đó mới đúng! Không biết là có chuyện gì, mà Triệu Hoài nhà ngươi nửa đêm nửa hôm lại đến tận đây thế?- Thanh âm quen thuộc vang lên, khí chất toả ra là hơn người.

Theo đó, cánh cửa dần mở ra, dẫn đầu là Văn Thành, tiêu sái sải bước. Hai bên hai người, Thị Thu cùng với Trần Khánh như hộ vệ của hắn ta vậy, song hành độc bước. Ai nấy uy thế cũng đều ngời ngời, tâm cao khí ngạo khó mà diễn tả thành lời.

Mười người kia nhanh chóng tập hợp thành hai hàng ngang, cung nghênh ba người bọn họ. Thậm chí, rãi hoa còn có nữa là. Khung cảnh này cũng vì thế, càng thêm phần hoành tráng. Xem ra, là tập luyện qua không ít lần mới có được. Vì để làm màu, những tên này đúng là không tiếc thứ gì.

- Ồ, ta con tưởng là ai, hoá ra là ngươi! Cũng đầu tư phết nhở, đây là mấy tiếng đồng hồ mới có đây. Chắc không ít hơn ba tiếng đâu nhỉ? Đúng là người giàu có khác, đều thích màu mè hoa lá hẹ mà!- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài nhịn không được mà chế giễu vài câu. Nào đâu nhớ tới, tình trạng hiện giờ của bản thân.

- Tên khốn nhà ngươi nói ta làm màu còn không biết nhìn lại mình, lươn bày đặt chê lịch nhớt à? Mà bỏ chuyện đó qua một bên đi. Không biết là vì cái gì mà Triệu Hoài nhà ngươi, đã nửa đêm thế này rồi mà lại tới đây. Nói ta nghe xem, rốt cuộc là có chuyện gì nào?- Văn Thành lớn tiếng chất vấn, theo sau đó là mười mấy người đối diện ngay lập tức bao vây đối phương, tránh cho hắn ta bỏ trốn.

Chỉ thấy, Triệu Hoài ngược lại không chút hoảng loạn. Khuôn mặt bình thản đến lạ, hai tay chấp ngược về sau. Ánh mắt liền trở nên sắc sảo, tựa hồ như có thể nhìn thấu tất cả. Vì dù sao hắn ta của hiện tại, cần nhất vẫn là câu giờ. Mới vừa chê đối phương làm màu xong, thì bây giờ lại tới lượt hắn ta. Đúng là con người, khó hiểu thật mà.

- E hèm, đêm khuya ghé thăm, tất nhiên là có chuyện trọng đại. Trong lúc ta truy bắt tên biến thái kia, trả lại sự trong sạch cho bản thân. Hai bên cứ như thế, người rượt người chạy. Đuổi một hồi, lại không biết vì sao ta lại đến nơi này? Xem ra là làm phiền rồi! Đêm cũng đã khuya, ta không quấy rầy các ngươi nữa, tạm biệt!- Triệu Hoài vốn dĩ là muốn cùng bọn họ đùa giỡn một phen, nhưng nhìn ai nấy cũng hầm hầm khó chịu. Giỡn quá lố kẻo lại giỗ quá lớn. Đành thôi vậy, bảo toàn mạng sống mới là việc quan trọng hơn.

Trong mắt Văn Thành giờ đây, cùng với những người còn lại. Lời mà Triệu Hoài nói ra, đối với họ không khác gì những lời ngụy biện cả. Sớm đã biết hắn ta đốn mạt, lại không ngờ tới đốn mạt đến mức độ như vậy. Muốn vu oan giá họa cho người khác, tên đó đúng là không ngại tìm lí do chính đáng.

- Vậy sao? Sao ta lại nghe nói, nó là câu chuyện khác thế? Chuyện rằng, có tên không muốn ăn c*t mà nhẫn tâm ra tay hãm hại đồng học. Đêm tối, liền đem tội danh tày trời mà đẩy lên trên mình của người khác. Loại hành vi thất đức như thế, ngươi nói xem ai có thể làm ra cho được?- Văn Thành vừa nói, vừa tiến tới gần đối phương. Giọng điệu nghi ngờ, kèm theo đó là khí tức toả ra mạnh mẽ không thôi.

- Ngươi đây là đang nói chính bản thân mình à? Chuyện mất hết tính người này, thiết nghĩ cũng chỉ có mình ngươi mới có thể làm ra. Nhân chứng sống, không phải là ta đây sao?- Triệu Hoài bình thản mà đáp, chút khí đó của đối phương làm sao đủ để dọa được hắn ta. Người từng trải, tất nhiên là nó sẽ có khác.

- Ồ vậy sao? Ngược lại đấy, ta còn có video đây này. Không biết là tên nào, nửa đêm nửa hôm leo tường đột nhập phòng của người khác. Thật sự là không biết hắn ta làm gì mà, ngươi có muốn xem không? Hay là chúng ta cùng nhau xem đi, càng đông càng vui. Cho tất mọi người ở học viện cùng xem, tính ra cũng không tệ!- Vì để bắt bẻ được đối phương, Văn Thành đúng là tốn không ít công sức. Xem xem Triệu Hoài lần này, làm sao mà chối tội.

- Ha ha, ngươi nói gì thế? Anh em chúng ta không hà, có chuyện gì thì nói với nhau là được. Sao lại để người ngoài xen vào, như vậy nó mất đoàn kết lắm biết không? Đưa đoạn video đó cho ta, rồi chúng ta nói chuyện tiếp có được hay không?- Triệu Hoài cười khổ không thành tiếng, không ngờ tới tên đó vậy mà có một màn này.

- Thôi xin đi, ai là anh em với phường đốn mạt như nhà ngươi? Biết sợ rồi sao, tốt nhất là ngoan ngoãn chịu trói. Mai ra, bọn ta còn tha cho ngươi con đường sống!- Văn Thành đây là muốn, tên đó chấp nhận số phận. Trở thành kẻ thua cuộc, trong trò chơi lần này. Tâm trạng hiện tại của hắn ta, sớm đã vui như trẩy hội mùa xuân.

- Haha, tha cho ta con đường sống? Ngươi đùa vui thật đấy, cười c·hết ta mất, haha. Chỉ dựa vào một đoạn video không đầu không đuôi mà muốn bắt chẹt được ta. Ngươi đây là đang nằm mơ à?- Triệu Hoài ngược lại được trận cười to, thái độ của hắn ta thay đổi ngay lập tức, bầu không khí cũng vì thế mà tràn ngập trong tiếng cười. Cười khổ ấy.

- Đúng là không thấy quan tài thì không đổ lệ mà, tên cứng đầu nhà ngươi. Nhìn đi!- Nói rồi, Văn Thành liền thông qua vòng tay. Chiếu một đoạn video lên cho Triệu Hoài quan sát. Mắt thấy, nụ cười của hắn ta theo đó mà tắt dần.

Trên màn hình kia, không có gì là lạ cả. Chỉ có hình bóng của một người đang lén lút hoạt động trong căn phòng này. Nhìn kĩ, đây rõ ràng là những hành động ban nãy của Triệu Hoài mà. Bây giờ, đối diện với tang chứng như thế, hắn ta sẽ làm sao đây.