Đối diện với tình thế hiện tại, Triệu Hoài không biết sẽ phải đối phó như thế nào đây? Chỉ thấy hắn ta bình thản mà nhìn về xung quanh một lượt, không chút bận tâm. Sau đó thì mỉm cười, dáng vẻ có phần đắc ý. Nhìn như thế thôi, nhưng trong lòng sớm đã rối bời.
- Các ngươi cậy người đông thế mạnh mà bao vây lấy một kẻ yếu đuối như ta. Sớm đã biết các ngươi không phải là thứ tốt lành gì, nào ngờ lại tệ đến mức độ này!- Triệu Hoài nói lời mỉa mai, thái độ còn có phản khinh bỉ trong đó.
- Ngươi còn có tư cách mà nói lời này hay sao? Chuyện ác mà ngươi đã từng làm ra, nào là rình trộm cắn lén, ra tay với đồng học, vu oan giá họa cho người khác, buông lời xảo trá lừa gạt,... Không sao kể hết cho được. Một chút trừng phạt nhỏ này, so với những việc mà ngươi đã làm, nào đâu có nhằm nhò gì. Than than cái quái gì không biết nữa?- Văn Thành cũng không kém, ngay lập tức kể hết tất cả thói hư tật xấu của đối thủ. Hai người bọn họ so với nhau mà nói, là kẻ tám lạng người nửa cân, khó mà phân ra trắng đen.
- Ta mặc kệ đó, ngươi làm gì ta? Ngươi thử động tới cộng lông chân của ta xem, e là hối hận không kịp đâu!- Mắt thấy, lấy vấn đề đạo đức để nói chuyện với mấy người bọn họ là không thể được. Triệu Hoài ngay lập tức thay đổi thái độ, buông ra lời doạ nạt.