Cánh cửa được mở ra, mọi người lũ lượt mà xông vào, không chút kiên nể. Dù sao có hậu quả đi chăng nữa, thì cũng có Triệu Hoài gánh lấy, cần gì phải sợ. Đối diện với cảnh vật nơi đây, bọn họ vẫn là lần đầu tự tin đến thế.
- Triệu Hoài, bằng chứng mà ngươi nói, rốt cuộc là ở đâu? Có thể, lấy ra được chưa?- Văn Thành giờ mới lên tiếng, thái độ liền trở nên nghiêm nghị không thôi.
- Hắn ta muốn bằng chứng kìa, mọi người còn chờ gì nữa mà không mau tìm đi!- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, không chút bận tâm.
Sau khi nghe được lời đó, đám đông như ong vỡ tổ, ra sức mà tàn phá nơi đây. Tư thù cá nhân của bọn họ đối với phòng Kỉ Luật, xem ra là cũng không ít. Từng ngóc ngách của chỗ này, đều được đám người đó triệt để tìm kiếm, không bỏ sót dù là chi tiết nhỏ nhất.
Nhìn về một màn này, khuôn mặt của thầy Nghiêm đã tối sầm lại từ bao giờ. Uy danh gây dựng bao lâu, là nổi kh·iếp sợ đối với không biết là bao nhiêu học viên ở các thế hệ. Nay lại bị cái đám này xem thường đến mức cùng cực như thế, uy nghiêm cũng theo đó mà tan biến dần vào hư không.
Triệu Hoài đứng một bên, dáng vẻ phải nói là cực kì đắc ý. Giữa hai bên sớm đã gieo thù với nhau, hắn ta chỉ là nhân cơ hội lần này, trả lại cho đối phương một ít. Trước đây chỉ có một thân một mình, chịu không ít là thiệt trong tay bọn họ. Lần này kéo người đến, chính là nhiệt tình đáp trả, công báo tư thù.
( Không phải là lần trước, ta bận đi chơi với gái thì không dại gì mà hứa với các ngươi như thế. Ỷ người đông thế mạnh mà bắt chẹt ta, xem ta lần này có chơi c·hết các ngươi không!) Nhìn về cảnh tượng trước mắt, Triệu Hoài không khỏi hả hê trong lòng.
- Ta tìm được cái gì này?- Rất nhanh, trong đám đông có người lên tiếng. Tay còn cầm theo một túi màu đen, sặc mùi khả nghi.
Trên khuôn mặt Triệu Hoài, liền xuất hiện nụ cười nham hiểm. Thứ mà hắn ta đợi, cuối cùng cũng xuất hiện. Thời cơ đã tới, đây chính là lúc triệt để báo thù. Trả lại, những tủi nhục bản thân đã từng chịu.
- Nhanh, mở ra đi! Xem trong đó, rốt cuộc là có thứ gì?- Triệu Hoài hấp tấp mà nói, vì cái khoảnh khắc này hắn ta chờ đợi đã lâu.
Đến khi cái túi đen đó được mở ra, Triệu Hoài một lần nữa được phen kinh ngạc không thôi. Cảnh tượng trước mắt, khiến cho hắn ta hoài nghi nhân sinh. Trong đó vẫn là rác toàn rác, thứ mà bản thân muốn lại không thấy ở đâu.
- Chuyện quái gì thế này? Các ngươi có sở thích là giấu rác trong phòng à? Cái này không phải rồi, còn không mau đi tìm cái khác!- Trong lòng Triệu Hoài không khỏi mong lung, rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra thế. (Cái con chim đó, làm ăn cái kiểu gì vậy? Có cái giấu đồ thôi cũng làm không xong, chắc mần thịt nó quá!)
- Triệu Hoài, cái bằng chứng mà ngươi nói, rốt cuộc là khi nào mới có? Tìm kiếm đã lâu, nay lại chẳng thấy gì. Lẽ nào là ngươi vu khống bọn ta?- Văn Thành lên tiếng chất vấn, giọng điệu còn có phần sắc xảo.
- Ngươi gấp gì thế, bằng chứng nếu mà dễ tìm quá, thì ta đâu cần phải phí công tốn sức nhiều đến như vậy!- Triệu Hoài ngoài mặt bình thản mà đáp, nhưng trong lòng sớm đã rối tung rối mù.
( Con chim kia, lẽ nào là đang chơi ta? Đây là quả báo của ta à? Mẹ kiếp, để ta bắt được ngươi, xem ta có nhổ sạch lông rồi trụng nước sôi ngươi hay không!) Triệu Hoài buông lời cay nghiệt, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ. Chuyện này mà bại, kết cục của hắn ta e là không có gì tốt đẹp cả.
Sau một hồi ra sức tìm kiếm, lục tung cả căn phòng lên. Mà cái gọi là bằng chứng đó, lại không thấy ở đâu. Điều này, khiến cho Triệu Hoài nhất thời có phần hoang mang. Không lẽ hôm nay, lại là ngày tàn của bản thân.
- Triệu Hoài à, ngươi thật sự là khiến ta thất vọng. Không ngờ đến, vì muốn vu oan cho người khác, mà thủ đoạn nào ngươi cũng dùng tới cho được. Bây giờ thì sao, lại không tìm ra bằng chứng. Ngươi, tính sao đây?- Nhìn về một màn này, Văn Thành liền buông lời mỉa mai, nhưng không kém phần khinh miệt.
Sắc mặt của Triệu Hoài, giờ đây đã trở nên trầm ngâm thấy rõ. Đưa mắt nhìn quanh một lượt, tận tình mà quan sát. Giờ bản thân chỉ có hai lựa chọn, một là tiếp tục chày cối sống c·hết một phen, hai là bỏ chạy một đi không bao giờ trở lại. Rốt cuộc lựa chọn của hắn ta là như thế nào?
- Nơi đó! Tháo xuống cho ta!- Triệu Hoài ánh mắt liền trở nên sắc bén, dáng vẻ mười phần nghiêm túc. Đưa tay chỉ về tấm biển được treo chính giữa căn phòng.
Trên biển, ghi rõ dòng chữ to 'Chấp pháp nghiêm minh'. Đây được xem như bộ mặt của phòng Kỉ Luật, nên chẳng ai dám đả động tới. Không chỉ thế, nó còn chứa đựng uy nghiêm cùng với oai phong mà nơi đây gây dựng lên. Một khi tháo xuống, chính là cú tát trực tiếp đối với thầy Nghiêm cũng như những người trực thuộc.
- Ngươi dám!- Văn Thành hét lớn, b·iểu t·ình còn có chút phẫn nộ.
- Ta cái quái gì mà không dám! Biển này, ta tháo chắc rồi!- Triệu Hoài kiên quyết mà đáp, không chút lùi bước. Hai bên nhìn nhau, sặc mùi thuốc súng.
Tình hình hiện tại, liền trở nên căng thẳng. Không ai chịu ai, quyết không lùi bước. Chỉ cần tấm biển được tháo xuống thì uy danh của phòng Kỉ Luật đều theo đó mà mất sạch. Còn không tháo, Triệu Hoài ngay lập tức không còn đường sống.
- Lão Nghiêm à, ông tính sao đây? Thằng nhóc kia, đòi tháo biển hiệu của ông kìa. Đồng ý hay không, thì nên nói một lời đi chứ!- Thầy Mạnh đứng một bên, liền nói chen vào, đẩy nhanh tiến độ.
- Tháo thì tháo đi! Cây ngay thì không s·ợ c·hết đứng, ta lẽ nào lại sợ sao? Nhưng mà, nếu như không có thứ mà thằng nhóc đó nói. Đến lúc ta ra tay, ngươi đừng có mà ngăn cản đấy!- Thầy Nghiêm mạnh miệng mà đáp, nhưng nét mặt không tốt cho lắm thì phải. Thật ra, ông ta cũng chẳng còn lựa chọn nào, nên mới đành miễn cưỡng mà đáp ứng.
- Thầy Nghiêm cho tháo rồi, các em nhiệt tình mà làm đi. Đừng ngại, đập luôn cái phòng này cũng được!- Thầy Mạnh nhiệt tình lớn tiếng mà nói, đổi lại là cái nhìn c·hết người từ đối phương.
Nghe được lời đó, những người kia dường như được tiếp thêm sinh lực vậy. Ai nấy, ánh mắt liền phát sáng. Một ngày này, họ chờ đã lâu. Liền ra sức, mà tháo tấm biển kia xuống. Làm nhanh, kẻo thầy Nghiêm đổi ý thì lại hết vui.
- Cứng quá, tháo ra không được!
- Để ta!
Nói rồi, Triệu Hoài một chân đạp lên bàn, trực tiếp nhảy lên. Đưa chân đá mạnh vào biển hiệu, có bao nhiêu sức là hắn ta dùng hết bấy nhiêu lực. Một màn này, phải nói là nước chảy mây trôi, không một động tác dư thừa. Khiến cho đám đông chứng kiến, không khỏi há hốc kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên, có người dám làm như vậy đối với phòng Kỉ Luật.
Tấm biển hiệu từ từ rơi xuống, còn có vài vật phẩm tặng kèm theo đó mà xuất hiện. Mắt thấy đồ lót của nữ rơi lã chã như mưa, lớn có nhỏ có, màu sắc thì muôn hình vạn trạng. Càng khiến cho khung cảnh nơi đây, thêm phần sinh động.
Nhìn về cảnh tượng trước mắt, Triệu Hoài không khỏi hài lòng. Trên khóe môi của hắn ta, liền lộ ra nụ cười có phần gian ác. Cái khoảnh khắc mà bản thân chờ đợi đã lâu, cuối cùng cũng tới. Bây giờ, chính là thời cơ tốt nhất để trù dập đối phương.