Long Cơ Chiến Hồn

Chương 201: Lắc lư theo điệu nhạc



Chương 201: Lắc lư theo điệu nhạc

Sỡ dĩ mà Triệu Hoài được Bích Nhi dẫn đi làm nhiệm vụ. Thực ra, nó có lí do cả đấy. Thứ nhất, chính là để hắn ta tạm tránh đi một đoạn thời gian. Có được sự bảo hộ của cô ta, những người kia muốn báo thù là hoàn toàn không thể nào. Thứ hai, là hắn rất thích hợp với nhiệm vụ lần này, còn tăng cao khả năng thành công không ít. Có thể nói là một công đôi việc.

- Chị đại à, hắn ta nói như vậy, rốt cuộc là sao? Nhiệm vụ, khó lắm à?- Triệu Hoài một mặt ngơ ngác, dự cảm không lành bắt đầu ùa về.

- Không khó, chỉ là đối phương thực lực e là khoảng cấp 5. Còn có khả năng là yêu ma nữa, loại hút tinh khí của đàn ông ấy. Đã làm hại không biết bao nhiêu là người, nên chúng ta mới cần vây bắt. Đêm nay ta nhận được tin, nó sẽ xuất hiện ở đây. Nên mới cần hai người các ngươi ra sức hỗ trợ. Ngươi cùng với hắn đều làm mồi nhử, dụ dỗ kẻ địch sập bẫy. Bọn ta thì giăng ra thiên la địa võng quanh đây, tiến hành phục kích. Còn hai tên các ngươi thì phụ trách tìm kiếm. Một khi đã xác định được đối tượng là ai, thì gặp tức ra hiệu. Sau đó thì chạy càng nhanh càng tốt, mọi chuyện cứ giao lại cho bọn ta. Đừng ham vui mà chen vào, kẻo lại mồ xanh mã đẹp đấy!- Bích Nhi nói rõ kế hoạch còn không quên nói lời nhắc nhở, tiện tay mà đưa cho hai người bọn họ một tấm hình.

Tấm hình ấy, chỉ chụp được lưng của một cô gái. Mặc một chiếc đầm xanh, thân hình quyến rũ nhưng không thiếu phần sắc sảo. Chỉ dựa vào một tấm hình, dựa vào một chiếc lưng. Triệu Hoài đã biết đối phương chắc chắn là một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người.

- Wa, chỉ dựa vào một tấm lưng mà muốn ta tìm người. Đây cũng là quá khó đi mà! Đã vậy đối phương còn là cấp 5, đây là bảo hai người bọn ta đi nộp mạng đây mà. Sao lúc đầu cô bảo là vừa được ăn vừa được chơi, còn có gái đẹp vây quanh? Bây giờ thì hay rồi, rõ ràng là cái gì cũng không có. Lừa người à?- Thanh Đạt nghe được lời đó, liền lên tiếng chất vấn. Nét mặt, còn có một chút thảm thương.

- Ngươi có ý kiến à?- Lời này nói ra cùng với một cái liếc mắt của Bích Nhi. Cảm nhận được sự đáng sợ đó, Thanh Đạt liền trở nên ngoan ngoãn hơn. Không dám hỏi thêm câu nào, nói sao thì nghe vậy.

- Chị đại, nếu như đã biết đối phương thực lực mạnh mẽ, vậy tại sao lại không dùng người có thực lực tương ứng để đối phó? Lại bảo hai thằng em này, đi đến đây kéo chân thế?- Triệu Hoài cũng như Thanh Đạt, sau khi biết được độ nguy hiểm của nhiệm vụ, liền tìm cách thoái lui.



- Thực lực quá mạnh, sẽ khiến kẻ địch cảnh giác, khó lòng mà hành động. Hai người các ngươi thì khác, thực lực tuy có chút yếu. Nhưng mà mưu mô xảo quyệt, âm hiểm ác độc thì đều hơn người. Rất thích hợp để làm nhiệm vụ lần này!- Bích Nhi bình thản mà đáp, lời nói còn có sự tán thưởng không ít.

( Đây là đang khen hay là đang chế giễu hai người bọn ta thế? Thái độ sao còn có chút khinh bỉ nữa vậy?) Hai người bọn họ cùng nhau nghĩ thầm, trước tình thế này cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà nghe theo.

Cái gọi là thiên la địa võng ấy, chính là hai người cấp 5 cùng với bốn người cấp 4 trong đó có bao gồm Bích Nhi. Cùng nhau tạo thành một thế trận, vây quanh nơi đây. Kết hợp với Vẹt Hỉ Phúc trên cao, tận tình quan sát. Chỉ cần một khi ra hiệu thì lập tức hành động. Khiến cho kẻ địch, không còn đường thoát.

Mà Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt chính là mấu chốt của vụ việc lần này, làm mồi nhử. Nhiệm vụ của họ, đơn giản biết bao nhưng không kém phần nguy hiểm. Đó chính là tìm kiếm tung tích của đối phương chỉ dựa vào một tấm lưng. Nghe thôi là biết là 'đơn giản' rồi.

- Hai tên các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, còn không mau đi đi. Hay là muốn ăn đập rồi đi!- Chưa gì hết, Bích Nhi liền biểu thị quyền lực của mình trước hai người bọn họ.

Thanh Đạt biết mình bị lừa, giờ muốn rút lui thì đã quá muộn. Còn về phần Triệu Hoài thì làm gì có lựa chọn khác, cũng chỉ đành tuân theo. Hai người bọn họ, miễn cưỡng mà nhận lấy nhiệm vụ lần này.

- Đi đây! Đi đây!- Thế là không còn cách nào khác, hai người bọn họ liền tiêu sái mà sải bước. Bóng hình đó, khí chất toả ra là ngời ngời. Trông không khác gì, so với mấy tên ăn chơi trác táng.



- Sao ngươi lại xuất hiện ở đây thế?- Triệu Hoài đưa mắt nhìn về Thanh Đạt, một mặt liền lộ rõ hoài nghi.

Sở dĩ mà Thanh Đạt xuất hiện ở đây, đều có nguyên do của nó cả. Nhắc lại buổi trưa nay, đang lúc hắn ta đi ngang qua bảng thông báo. Liền nhìn thấy Bích Nhi đang dán thông báo ở đây. Nhìn thấy mục được ăn được chơi, còn có gái vây quanh. Nhịn không được, liền hỏi thăm đôi ba tiếng.

- Chị gái à, cái này là thật đúng không?- Nhìn vào thông báo, Thanh Đạt ngờ vực mà hỏi. Trên khuôn mặt, còn có một chút háo hức.

- Thực còn hơn là chữ thật, mọi chi phí đều được bao trọn gói!- Bích Nhi nhìn sơ qua đối phương một lượt, không khỏi hài lòng một phen. Liền dùng lời ngon tiếng ngọt mà dụ dỗ hắn ta.

- Thật sao?- Nghe được ưu đãi đó, Thanh Đạt nghi ngờ mà hỏi lần nữa. Đây là lần đầu tiên, hắn gặp phải chuyện tốt như thế. Mà không biết rằng, tương lai bản thân sẽ vì chuyện này mà thảm như thế nào.

- Thật!- Bích Nhi nhẹ cười mà đáp, nhưng thâm tâm nở ra nụ cười của ác ma.

Thế là, tên đó không nghĩ được nhiều. Liền trực tiếp mà đồng ý tham gia. Nào đâu có ngờ đó chỉ là cái bẫy, giờ nghĩ lại giây phút ấy bản thân đừng có ham vui thì đâu có ra nông nỗi như vậy. Đúng là trên đời này thì làm gì có bữa ăn nào gọi là miễn phí.



- Do ngu thôi! Đừng bận tâm về nó nữa!- Thanh Đạt nghẹn ngào mà đáp, khoé mi còn có một giọt nước mắt tuôn ra.

Trong quán bar, tiếng nhạc xập xình không ngừng vang lên. Người người ca múa, nhảy theo điệu nhạc. Triệu Hoài với Thanh Đạt một chân bước vào, đã cảm nhận được nguy hiểm mà nơi đây mang tới. Liền đưa mắt nhìn quanh, quan sát một lượt trước đã.

- Thấy gì không?- Triệu Hoài hỏi nhỏ, dáng vẻ không khỏi cẩn thận.

- Thấy!- Thanh Đạt trầm giọng mà, sắc mặt thì toàn là nét nghiêm nghị.

- Thấy gì?- Triệu Hoài liền trở nên cẩn thận hơn, không ngừng đưa mắt mà quan sát tình hình xung quanh.

- Gái đẹp không hà! Nhiều lắm!- Thanh Đạt liền nở ra nụ cười mười phần nham nhở, mà quên mất đi nhiệm vụ ban đầu.

- Vậy thì còn chờ gì nữa, mà không mau quẩy banh nóc đi!- Triệu Hoài cũng có khác là bao, ngay lập tức hòa mình vào đám đông, triệt để tận hưởng niềm vui nơi đây mang tới.

Chỉ thấy hai người bọn họ, hòa mình vào dòng nhạc sôi động trong quán bar. Lắc người mà nhảy múa, nào đâu có nhớ nhiệm vụ là gì. Khó khăn lắm mới có được một bữa, tội gì mà không chơi. Quẫy hết mình đêm nay, ngày mai ta lại tính sau.

Từ trên xuống dưới, từ trái qua phải đều có bóng dáng của hai người bọn họ. Ánh mắt thì đảo điên, người thì lắc lư theo điệu nhạc. Nhưng mà tầm mắt, hình như có chút sai thì phải. Toàn là nhìn vào tầm trung và tầm thấp, nào có nhìn mặt một ai.