Sáng hôm sau, Triệu Hoài vì muốn thu thập những thông tin liên quan đến sự việc đêm hôm qua liền tìm đến Lí Sự. Người này chỉ cần có tiền là không gì không biết, không gì không làm. Cũng là người mà Triệu Hoài cài vào đám đông, kích động bọn họ. Đồ mà hắn ta mua, cũng từ đây mà ra. Nói chung là đa chức năng, việc gì cũng làm cho được.
- Triệu Hoài, không phải là ta không muốn bán cho ngươi. Mà là những thứ mà ngươi cần, đều là thông tin mật. Chỉ có người của Công Thần Hội, mới có thể tìm hiểu được thôi. Chuyện này, ta đành bó tay!- Lí Sự nói lời từ chối, nhưng mà b·iểu t·ình khuôn mặt có phần không đúng lắm, như là nửa muốn nửa không. Hắn ta cũng được xếp vào hàng, ngũ quan sắc xảo, tính tình mau lẹ. Chiều cao thì có phần khiêm tốn nhưng việc giao đến tay, đều có thể gọn gàng mà giải quyết.
- Nói nhiều quá, ta còn không biết tính của ngươi à? Lần trước bán cho ta hai bộ đồ, xấu muốn c·hết, ta còn chưa bắt đền đấy. Lần này, nhanh nhẹn một chút đi, bao nhiêu tiền thì nói!- Triệu Hoài nhìn thấu tâm ý của đối phương, liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Ây, giữa hai người chúng ta, nói đến vấn đề tiền bạc thì mất tình cảm lắm. Như vậy đi, ta giúp ngươi đều tra sự việc yêu ma xuất hiện đêm qua. Thù lao, 10000 đồng là được. Bảo đảm với ngươi, đầu đuôi câu chuyện không xót chút nào!- Lí Sự nhẹ cười, khuôn mặt còn lộ ra một chút gian xảo. Ý đồ đã thành, không cần phải tốn công mà vòng vo làm gì.
- 5000, bao gồm cả thân phận của hai yêu ma kia, nơi ở luôn thì càng tốt!- Triệu Hoài cực lực trả giá, dù sao hắn ta cũng không khá giả là bao. Tiết kiệm được đồng nào thì hay đồng đó.
- Wa, cái tên khốn kh·iếp nhà ngươi, trả giá gì mà kh·iếp thế. Muốn triệt đường sống của ta à? Những thông tin đó, không phải muốn có là có đâu. Ngươi đấy còn keo kiệt như thế, tin tức ta đưa chưa chắc là thật đâu!- Lí Sự lắc nhẹ đầu, làm ra bộ mặt ngán ngẫm. Đây là muốn đối phương, tự mình biết khó mà lui.
- 8000, không hơn không kém! Được thì chúng ta thành giao, không thì chuyện này đối với ta mà nói, cũng chẳng quan trọng gì!- Triệu Hoài cũng không kém, liền bày ra dáng vẻ không quan tâm tới. Giả bộ mà xoay người về sau, ung dung bước đi.
Mắt thấy khách hàng của mình sắp rời đi, đã vậy còn là mối lớn nữa. Lí Sự liền kiềm lòng không được, mà đành miễn cưỡng chấp nhận giao dịch này. Dù sao tin tức ấy, cũng không phải là thứ khó mà nghe ngóng. Thù lao nhiêu đó, đã đủ để bản thân kiếm được lời.
- 8000 thì 8000 vậy, dù gì ngươi cũng là khách quen, ta chịu thiệt một chút cũng tính là không sao!- Lí Sự làm ra bộ mặt khó xử mà đồng ý, nhưng trong lòng sớm đã mừng thầm. Đây là muốn cùng với đối phương diễn xuất tới cùng.
- Tên khốn nhà ngươi cũng lí sự thật đấy, sớm đồng ý không phải là tốt sao! Mà có chuyện này ta muốn hỏi ngươi. Không biết là vì sao, sáng nay ai nấy gặp ta cũng đều dùng ánh mắt tràn đầy thù hận cũng như căm ghét tột độ mà nhìn về ta thế? Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, học viện lại có biến nữa à?- Triệu Hoài khoác vai người ta mà hỏi nhỏ, một mặt thì hoài nghi, còn làm ra dáng vẻ có chút nhiều chuyện nữa.
- Ngươi đây là đang giả ngu hay là giả khờ thế? Chuyện ngày hôm qua, quên hết rồi sao? Ngươi hô hào cho đã, cầm đầu đám đông đập phá phòng Kỉ Luật. Cuối cùng thì chuồn mất tiêu, bọn họ như rắn mất đầu. Liền bị thầy Nghiêm cùng tên họ Trần kia vùi dập, đàn áp cuộc khởi nghĩa một cách giả man. Chỉ cần là ai có tham gia vào vụ việc đó, điều bị trừ 1000 điểm cống hiến. Mà ngươi biết đấy, 1000 điểm cống hiến này không phải là dễ kiếm đâu. Đối với bọn ta mà nói, phải mất gần hai tháng mới có đấy. Không chỉ như vậy, lão ta còn nói là "Triệu Hoài có công trong việc phá giải vụ án mất trộm, vì vậy tất cả những điểm đã bị trừ đi của những người gây rối hôm nay. Đều được trao tặng cho trò ấy, coi như là phần thưởng!" Thử hỏi, ai mà không căm phẫn nhà ngươi. Bọn họ bây giờ chưa chém ngươi, đã là mai mắn lắm rồi đấy. Ngươi mà đi lẻ, coi chừng bị người khác bắt. Đến lúc đó, phanh thây xẻ thịt cũng không phải là không thể! Rồi, 200, nhớ chuyển khoản cho ta đấy!- Lí Sự một hơi kể lại sự tình, còn nhân cơ hội này kiếm thêm chút ít. Đời mà, đâu ai cho không ai thứ gì.
- Đù, còn có thể làm như vậy, tiền cũng dễ kiếm quá đấy! Thảo nảo, bọn họ lại dùng ánh mắt 'tình thương mến thương' mà trao ta. Xem ra thời gian tiếp theo, vẫn là cẩn thận thì hơn!- Triệu Hoài buông lời cảm thán, nét mặt còn rơi vào suy tư.
( Cái lão già đó, không ngờ lại dùng đến chiêu này. Muốn cô lập ta hoàn toàn với đám đông, sau này ta muốn mượn sức mạnh của bọn họ là không thể nào. Đã vậy còn gây nên hiềm khích giữa ta và họ, tạo ra ân oán không đáng có. Xem ra cái lão cáo già đó, đây là muốn đối phó ta mà!) Sự tình này đúng là có chút nằm ngoài dự liệu. Cũng mai là được nhắc nhở nên Triệu Hoài mới có thể nắm rõ tình hình, còn có cơ hội mà chuẩn bị về sau.
- Thôi! Không nói với ngươi nữa đâu, mắc công để người khác nhìn thấy. Hoạ lại tới ta nữa!- Nói rồi, Lí Sự cũng theo đó mà rời đi. Bây giờ đối với hắn ta mà nói, xử lí ủy thác của đối phương mới quan trọng hơn cả. Có làm, mới có ăn.
- Xì, chút áp lực đó mà đã không chịu được rồi thì làm sao mà vượt qua thử thách để đến với thành công!- Triệu Hoài một mặt chê bai, trề môi mà khinh bỉ. Dù sao những việc như vậy, hắn ta sớm đã quen rồi.
Trên đường trở về, ai nấy cũng đều dùng ánh mắt mười phần căm phẫn mà nhìn về Triệu Hoài. Vốn dĩ lúc đầu cũng cảm thấy bình thường nhưng sau khi nghe những lời đó của Lí Sự. Liền bất giác mà sinh ra cảm giác đáng quan ngại với những người xung quanh. Lúc nói thì mạnh miệng lắm, đến khi đối mặt thì nó cứ lạ lạ sao ấy.
- Chậc chậc, đẹp trai đúng là cái tội mà, đi tới đâu cũng trở thành tâm điểm chú cho được. Cái mặt này, đúng là có tội hại nước hại dân mà!- Đối diện với tình thế hiện tại, Triệu Hoài vẫn còn lạc quan lắm. Lời này nói ra như là đang tự an ủi lấy bản thân vậy.
Triệu Hoài mơ hồ cảm nhận, luôn có người theo sau lưng bản thân. Với đó là những ánh nhìn từ xa của mọi người, cái cảm giác ớn lạnh ấy, bất chợt ùa về. Đi được một đoạn, hắn bất ngờ mà quay đầu về sau, lại chẳng thấy bóng dáng một ai. Cứ lặp lại vài lần như thế, kết quả cũng không có gì gọi là thay đổi. Linh cảm mách bảo, đây chắc hẳn không phải là chuyện tốt lành gì.
- Mẹ nó, không linh như vậy chứ? Lẽ nào, có kẻ muốn ám toán ta hay sao? Nguy hiểm quá, phải trở về phòng mới được!- Triệu Hoài ngay lập tức trở nên hoảng sợ, chuồn đi trước mới là cách hay.
Cái cảm giác nguy hiểm lúc nào cũng có thể ập đến đó, vẫn luôn đeo bám lấy Triệu Hoài. Đối với người chuyên làm chuyện ác như hắn ta mà nói, nó không vui một chút nào đâu. Sự cảnh giác, liền đạt đến mức cao độ. Bất ngờ, có một viên đá to như nắm đấm bay tới với vận tốc cực nhanh. Ngay lập tức, dựa vào phản ứng nhạy bén của bản thân, thành công mà bắt lấy. Không thì, đầu liền u lên một cục. Nguy hiểm, đã bắt đầu xuất hiện.