Triệu Hoài thân mang thương tật, đi lại khó khăn. Được Diệp Ninh dìu lấy từng bước, nặng nề mà đi. Trên đường trở về phòng của hắn, hai người liền trò chuyện. Nhìn về dáng vẻ có phần ngây thơ khờ dại của đối phương. Không lừa một vố, kiếm chút đỉnh thì quá là có lỗi với bản thân.
- Người ta đã biết lỗi rồi mà...- Diệp Ninh trề môi, biểu cảm có phần không vui.
- Cô xem, ta b·ị t·hương nặng như thế này. Trong một khoảng thời gian ngắn, nhất định sẽ không thể khỏi được. Không có người hầu hạ, cơm bưng nước rót thì làm sao mà sống? Chuyện này, cô có phải là nên đưa cho ta một chút tiền, để xoay sở không hả?- Triệu Hoài nói nhỏ vào tai đối phương, vẻ mặt còn lộ ra một chút gian tà. Cô ta nghe được lời này, cũng gật gù mà đồng ý.
- Chuyện đó, anh không cần phải lo. Em sẽ là người chăm sóc chu toàn cho anh, đến khi v·ết t·hương khỏi hoàn toàn. Chừng nào chưa khỏi, là chừng đó hai chúng ta sẽ không rời xa nhau!- Diệp Ninh hớn hở mà nói, khuôn mặt đôi phần vui mừng.
- Way, như vậy không ổn lắm đâu, chúng ta là trai gái khác nhau, sao mà làm vậy được? Cô chỉ cần đưa tiền cho ta, không phải là xong hay sao? Cần gì phiền phức đến thế!- Triệu Hoài vốn dĩ chỉ là muốn làm tiền, nào đâu có muốn rước cái hoạ này bên mình.
- Cha em từng dạy: 'Mình phải có trách nhiệm với những việc mà mình gây ra, không phải là chuyện gì cũng đều ỷ vào bản thân là người có gia thế, mà dùng đồng tiền để giải quyết. Nếu không sau này, nhất định sẽ gặp phải báo ứng!' Bởi vậy, anh yên tâm đi, em nhất định sẽ có trách nhiệm với chuyện này!- Diệp Ninh khẳng khái mà nói, vẻ mặt không khỏi quyết tâm.
( Cha em nói đạo lý hay quá, mà quên dạy em cách cư xử sao cho phải. Hay thật! Người ta là phòng bệnh còn hơn chữa bệnh, còn cha em thì làm ngược lại, dạy chữa chứ không dạy phòng. Để rồi, ta trở thành người bệnh như thế này! Ta có đôi lời hỏi thăm dành cho cha em đây, không biết là có nên nói ra hay không?) Triệu Hoài buông lời cảm thán, tâm trạng vẫn là có chút xúc động.
- Không ấy... Cô đưa ta một chút ít tiền thôi cũng được, chứ nãy giờ nội cái dìu đi thôi, mà cô còn nghiêng qua nghiêng lại, dẹo bên này dẹo bên kia. Đừng có nói tới chăm sóc, sẽ c·hết người thật đấy!- Triệu Hoài lời nói bất lực, mơ hồ cảm thấy tương lai của bản thân sẽ cực kì tăm tối. Sống lưng đã ớn lạnh từ bao giờ, như là một lời cảnh báo.
- Tại anh nặng chứ bộ! Không sao đâu, việc chăm sóc người khác cũng chỉ là việc nhỏ. Chuyện này em rành lắm!- Diệp Ninh tự tin mà nói, khí thế là hùng hồn không ít.
- Thế... Cô đã từng chăm sóc ai chưa vậy?- Triệu Hoài nghi hoặc mà hỏi, ánh mắt còn có chút chút chút tin tưởng đối phương.
- Chưa từng!- Diệp Ninh bình thản mà đáp, mặt không chút gợn sóng.
- Vậy... Sao lại nói là bản thân rành lắm?- Nghe được lời đó, Triệu Hoài liền trở nên hoảng loạn.
- Trước đây, một mình em mười người chăm sóc. Nên chuyện chăm sóc người khác này, em rành lắm!- Diệp Ninh một lần nữa, khẳng khái mà nói. Nào đâu có biết, đối phương nghe được lời này liền sợ hãi tột độ.
( Má, cực phẩm nào đây? Đúng là cực phẩm trong cực phẩm mà. Cô không phân biệt được đâu là chăm sóc người ta và để người ta chăm sóc mình à? Không ổn rồi, cứ tiếp tục vậy hoài, chắc c·hết sớm quá!) Đứng trước tình thế này, Triệu Hoài đã bắt đầu lo sợ. Trên trán đã lấm tấm mồ hôi, người bất giác mà run nhẹ lên.
- Thôi không ấy, ai trở về nhà nấy có được không? Cứ xem như ta xui xẻo, tự mình té ngã. Việc này, hoàn toàn không liên quan đến cô. Chuyện bồi thường ấy mà, cũng không cần luôn đâu. Cô làm ơn làm phước, buông tha cho ta có được hay không?- Lần này đổi lại, Triệu Hoài nhỏ giọng mà cầu xin cô ta. Vẻ mặt, còn rất là thành khẩn.
- Không được! Cha em có dặn là...- Diệp Ninh mạnh mẽ mà đáp, khí thế dâng trào không thôi.
- Thôi khỏi đi! Cô đừng nói nữa, ta hiểu rồi!- Triệu Hoài nhìn về đối phương bằng ánh mắt sầu não, nhẹ gật đầu như thay lời muốn nói. Phần tâm ý này, cho dù bản thân có muốn hay không, cũng đều phải nhận.
- Mà hỏi thật nhé, ta có đắc tội với cô không vậy?
- Không!
- Hay là ta gây thù chuốc oán với cô lúc nào mà không hay? Có thì cho ta xin lỗi đi, tha cho ta có được hay không?
- Không được!
Mắt thấy, chính là bóng dáng của hai người bọn họ dần xa. Bước từng bước chậm, cùng nhau đồng hành. Triệu Hoài thì bất lực, một mặt cam chịu. Không ngờ tới bản thân, còn có một ngày này. Đánh không lại, mà nói cũng không xong. Đành miễn cưỡng mà chấp nhận lấy cái hiện thực tàn khóc đang đến gần.
Tại phòng của Thanh Đạt, nhìn về dáng vẻ thảm thương của thằng bạn, hắn ta liền nhịn không được mà cười lớn một trận. Đúng là cười người hôm trước, hôm sau người cười. Đây cũng xem như là quả báo mà Triệu Hoài gánh lấy.
- Hà hà cười c·hết ta mất! Ngươi lại làm cái quái gì rồi? Cửa thì hư, người hư cũng không kém gì cửa. Lại là cái bộ dạng sống dỡ c·hết dỡ này, ngươi đây là là đắc tội với ai thế?- Thanh Đạt vẫn còn ghi thù chuyện ngày hôm qua, liền nhân cơ hội này mà nói lời mỉa mai đối phương.
- Nếu ta nói với ngươi, ta chỉ vì một người con gái mà ra nông nỗi này, ngươi có tin hay không?- Triệu Hoài nằm vật vờ trên giường, miệng thều thào mà đáp. Ánh mắt, thì lộ rõ sự vô vọng đến mức cùng cực của chính mình.
- Một người con gái? Ai thế? Là lớp trưởng hay là Nhược Tuyết? Không lí nào, hai người bọn họ đâu có ra tay nặng đến như vậy! Ngô Dung? Cô ta đã lâu không kiếm chuyện với ngươi, thì lại càng không! Sao ngươi gây thù chuốc oán với nhiều người thế, rốt cuộc là ai mới được?- Sau một hồi suy đoán, Thanh Đạt khó mà biết được ai là tác giả của vụ việc lần này. Dù sao người mà Triệu Hoài đắc tội, cũng tính là không ít.
- Không cần đoán già đoán non nữa đâu, tới rồi!- Triệu Hoài nằm trên giường, thẩn thờ mà nhìn lên trần nhà. Cái gọi là sức sống, cũng theo đó mà lụi tàn.
- Triệu Hoài, em tới rồi đây!- Diệp Ninh hét lớn, khí thế ngất thời. Tay xách nách mang rất là nhiều đồ đạc của bản thân cũng như là dụng cụ để chăm sóc hắn ta. Lần này cô ta tới, chính là muốn chuộc lại những lỗi lầm mà chính mình gây ra.
Chứng kiến một màn này, Thanh Đạt không khỏi khó hiểu trong lòng. Hai cái người này, rốt cuộc là đang giở trò gì thế. Triệu Hoài thì không nói tới, nhưng đối phương rốt cuộc là ai, vì sao lại đến đây? Hàng trăm câu hỏi, cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn ta.
- Cô... Tên là gì thế? ( Tên Triệu Hoài khốn kiếp này, lại lừa con gái nhà người ta nữa à? Hở ra là vậy, đúng là đồ tồi mà!)- Thanh Đạt nghi hoặc mà cất tiếng dò xét, có gì còn tiện lời mà khuyên nhủ, để cô ta còn tránh xa cái ác.
- Xin chào, ta tên là Diệp Ninh! Từ nay, sẽ là bạn cùng phòng với Triệu Hoài. Cảm phiền ngươi, dọn đi chỗ khác có được hay không?- Diệp Ninh nhẹ lời mà nói, vẻ mặt còn lộ ra một chút háo hức trong đó.
Nghe được lời này, Thanh Đạt như sét đánh ngang tai. Không ngờ tới mối quan hệ của hai người bọn họ, lại tiến triển nhanh đến như vậy. Bản thân vậy mà, trong phút chốc lơ là, liền biến thành kẻ cơ nhỡ, không nơi nương tựa. Thế đời, thật sự là thay đổi quá nhanh.