Triệu Hoài sau khi ăn cháo do Diệp Ninh nấu, liền xuất hiện những biểu hiện bất thường. Tình trạng hiện tại, phải nói là không được khả quan cho lắm. Nhìn về một màn này, làm cho hai người còn lại không khỏi hoảng loạn một phen.
- Triệu Hoài, anh sao vậy?- Diệp Ninh ngay lúc này, đã bắt đầu trở nên lo lắng.
- Còn sao hay không sao cái gì nữa? Mau đi mời cô Thủy tới đây. Nhanh một chút đi!- Thanh Đạt ngay tức thì, tiến hành sơ cứu đối với Triệu Hoài. Không ngờ, lần này lại chơi lớn đến như vậy.
Diệp Ninh bối rối rời đi, sự gấp gáp đều theo đó mà hiện hết ra ngoài. Còn Thanh Đạt thì không ngừng ra sức mà dốc ngược đối phương, để hắn ta nôn hết ra. Sợ rằng chậm trễ một giây, Triệu Hoài liền có thể được hoá kiếp bất kì lúc nào.
- Nhẹ thôi! Còn làm nữa, sẽ c·hết người thật đấy!- Triệu Hoài đưa tay đánh mạnh vào người Thanh Đạt, lớn tiếng mà thét.
- Ngươi không sao?- Thanh Đạt nhíu mày, lộ ra vẻ hoài nghi.
- Không sao, tất nhiên là không sao rồi! Cháo đó, mặc dù có chút dỡ nhưng không đến nỗi phải m·ất m·ạng. Chỉ là không làm như vậy, còn lừa được cô ta rời đi hay sao? Nhanh, đưa ta chốn khỏi nơi này, đáng sợ quá rồi!- Triệu Hoài thều thào mà nói, sức lực đúng là không còn được bao nhiêu.
- Không! Ngươi nói gì thế, phúc phần này ngươi nhất định phải hưởng rồi. Mối thù hôm qua, ta cuối cùng cũng có cơ hội để trả!- Thanh Đạt nở ra nụ cười đểu cáng, vẻ mặt còn là lộ rõ sự thoả mãn của bản thân.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi, dám lấy mạng ta ra chơi. Có tin, ta đem tất cả những tấm hình ngày hôm qua, đều phát tán ra ngoài hay không? Đến lúc đó, ta xem ngươi sống ra làm sao?- Triệu Hoài gằn giọng mà nói, buông lời đe dọa. Vì muốn thoát khỏi vòng tay của Diệp Ninh, hắn ta thật sự là không tiếc giá nào.
- Ngươi có ngon thì làm thử đi, ta cũng không ngại mượn dao g·iết người đâu! Triệu Hoài à, cả đời ngươi làm không ít việc ác. Đây xem như, một chút trừng phạt nhỏ mà ông trời dành riêng cho ngươi vậy. Muốn tránh, cũng tránh không nổi đâu. Thay vào đó, nên chấp nhận hiện thực, cam chịu số phận đi!- Thanh Đạt ôn tồn mà nói, cực lực mà khuyên can. Chuyện vui thế này, làm sao mà hắn ta có thể dễ dàng bỏ qua.
Thanh Đạt thì vui vẻ trên nổi đau của người khác, Triệu Hoài thì không như vậy. Hai mắt đằng đằng nộ khí mà nhìn về đối phương, như là muốn ăn tươi nuốt sống tên đó vậy. Không ngờ tới bản thân, còn có một ngày phải rơi vào thế yếu như này. Sự đời đúng là thay đổi bất thường, khó mà lường trước được điều gì.
- Ngươi sống như vậy, chắc thảnh thơi lắm nhỉ?- Triệu Hoài nghiến răng nghiến lợi mà nói, khuôn mặt lộ rõ sự hung tợn của bản thân. Thù này, hắn nhớ kĩ rồi.
- Ăn được, ngủ được, mà chơi c·hết ngươi cũng được. Ngươi nói xem, có thảnh thơi an nhàn hay không?- Thanh Đạt bình thản mà đáp, xem đây như là chuyện thường tình, không chút bận tâm.
- Nhìn kìa!- Triệu Hoài đưa tay chỉ ra ngoài cửa, nhân lúc đối phương quay người lại. Thì ngay lập tức b·óp c·ổ lấy tên đó, ra tay trả thù.
- Tên khốn nhà ngươi, trước khi ông trời trừng phạt ta, thì ta sẽ t·rừng t·rị ngươi trước!- Triệu Hoài cay nghiến mà nói, nhưng sức lực của hắn thì không còn bao nhiêu, chỉ đủ để đeo bám lấy Thanh Đạt.
- Ngươi còn ở đó mà giỡn nữa, đợi đến lúc cô ta quay lại thì ngươi c·hết chắc. Giờ năn nỉ ta đi, biết đâu anh đây thương tình, ra tay cứu giúp thì sao?- Thanh Đạt hiện tại, liền thay đổi thái độ. Bởi vì hắn ta, đã nghĩ ra được một chủ đích hay. Muốn nhân cơ hội này, chơi Triệu Hoài một vố thật đau.
- Nằm mơ đi, ta có c·hết đi chăng nữa, cũng không cầu xin cái hạng người như ngươi!- Triệu Hoài mạnh mẽ mà đáp trả, không hề khuất phục.
Đang lúc hai người bọn họ đùa giỡn trong này, thì ngoài hành lang có những bước chân gấp gáp chạy tới. Dưới sự dẫn dắt của Diệp Ninh, cô Thủy cấp tốc mà đi đến. Dù sao cứu người, càng nhanh thì càng tốt nhưng họ đâu biết rằng, tất cả cũng chỉ là Triệu Hoài giả vờ mà ra.
- Người đâu!- Cô Thủy mở cửa bước vào, dáng vẻ gấp gáp không thôi.
Nhưng mà khung cảnh trước mắt, lại là hai người Triệu Hoài, Thanh Đạt giằng co xâu xé lẫn nhau. Nào đâu có dáng vẻ như là sắp c·hết tới nơi như lời mà Diệp Ninh nói. Vẻ mặt lo lắng, liền trở nên tức giận trong giây lát.
Mắt thấy tình hình có phần không ổn, Triệu Hoài liền bắt đầu khả năng diễn xuất của mình. Chỉ thấy, hắn rên lên từng tiếng, hai mắt nhắm nghiền làm ra bộ dạng đau đớn muôn phần. Người ngã ra đất, cơ thể thì co giật liên hồi, trở về với cái dáng vẻ ban đầu.
- Triệu Hoài, ngươi không sao chứ? Đừng làm ta sợ mà!- Thanh Đạt thấy thế, cũng hùa theo đối phương. Diễn ra vở kịch tình anh em thắm thiết, sống c·hết có nhau.
Nhưng đổi lại, là ánh mắt khinh thường đến từ vị trí của cô Thủy. Nghe danh hai cái tên này đã lâu, gặp mặt đúng là danh bất hư truyền, khốn nạn đều như nhau. Lại dám đem chuyện sống c·hết của bản thân ra làm trò đùa, không trừng phạt một phen là không được mà.
Chỉ thấy, cô Thủy từ trong người lấy ra mười cây kim bạc, miệng nở ra nụ cười 'hiền hậu' mà từ từ bước chậm đến gần Triệu Hoài. Hắn ta mơ hồ cảm nhận có chuyện không lành sắp xảy ra. Nhưng bây giờ muốn chạy, e là quá muộn rồi.
- Nếu như thằng nhóc nhà em thích giả vờ đến vậy, thế thì làm thật một lần cho biết với người ta!- Cô Thủy nhỏ giọng mà nói, âm điệu còn có phần đáng sợ trong đó.
Nghe được lời này, Triệu Hoài sắc mặt liền trở nên xanh xao. Tài nghệ của cô Thủy, hắn không phải là chưa từng thử qua. Chỉ vừa nghĩ đến vụ việc ban sáng, cả người đều bất giác mà run bần bật hết cả lên.
- Ồ, cô Thủy, cô tới rồi sao?- Còn tiếp tục chơi nữa, m·ất m·ạng cũng không phải không thể. Thế là, Triệu Hoài liền giả vờ tỉnh dậy, nhằm lừa gạt cho qua chuyện này. Nhưng mà đáng tiếc, mọi việc đã không còn kịp nữa rồi.
- À, tỉnh dậy rồi sao? Nhưng muộn rồi em ơi!- Cô Thủy nở ra nụ cười hài lòng, nhẹ đưa mắt nhìn xuống phía dưới. Mười cây kim bạc đã cắm thẳng vào người của Triệu Hoài, sắc mặt hắn ta liền trở nên nhăn nhó khó coi. Phen này, khó lòng mà lành lặn.
Trước mặt Triệu Hoài, liền biến thành một mảng trời màu trắng. Hắn ta nghiêng qua nghiêng lại, theo đó mà đổ gục xuống nền gạch. Cả người cứng đờ, miệng tiếp tục mà sùi bọt trắng. Trạng thái bây giờ, e là còn nặng hơn lúc ban đầu.
- Cô, Triệu Hoài anh ấy không sao chứ?- Nhìn về một màn này, Diệp Ninh liền trở hoảng loạn hơn. Ngay lập tức, tiến tới bên cạnh đối phương, tận tình mà chăm sóc hắn ta.
- Không sao, đây là đang ép em ấy nôn ra những thứ vừa ăn, không có việc gì phải lo cả!- Cô Thủy từ tốn mà nói, vẻ mặt còn là rất bình thản.
( Đúng là trên đời này, không có gì đáng sợ hơn phụ nữ khi tức giận mà. Chuồn thôi, không hoạ lại tới thân nữa, trốn đi trước mới có thể bảo toàn mạng sống của chính mình được!) Mắt thấy tình hình có phần bất ổn, Thanh Đạt liền âm thầm mà rời đi. Tránh cho bản thân, gặp phải những phiền phức không đáng có. Để lại đó, một mình Triệu Hoài tự thân đương đầu với những thử thách gian lao do hắn ta gây nên.