Triệu Hoài thiếu nợ người ta, số tiền đó lại quá lớn, nay không có khả năng chi trả. Đành sử dụng thân thể của mình, thay người khác làm việc. Nhưng đâu biết rằng, đây là cái bẫy mà đối phương giăng ra, nhằm ép hắn ta đi vào con đường tà đạo.
- Ngươi chỉ cần đem cái vali đen này, đi đến chỗ giao dịch đã chỉ định là được!- Ông Hoàng lên tiếng, đưa tay chỉ về một góc khuất. Nơi đó, có một cái vali màu đen, trông cực kì khả nghi.
Nhìn về một màn trước mắt, Triệu Hoài bất giác mà sinh ra dự cảm không lành. Tình huống này, hắn ta đã gặp qua rất nhiều lần trên phim. Nay lại không ngờ tới, bản thân còn có một ngày phải trải qua sự việc như vậy.
- Ông chủ... Ông đây là muốn... Ta giao dịch chất cấm... Giúp ông à? Không ngờ tới đấy, trông ông hiền lành... À, ừm, cũng không hiền lắm đâu... Nhưng mà, đâu đến nổi... Phải làm chuyện phạm pháp!- Triệu Hoài run rẩy mà nói, vẻ mặt còn là có chút nghi ngờ nhân sinh.
- Ngươi có làm hay không thì bảo? Ý kiến nhiều như thế làm gì?- Ông Hoàng gằn giọng mà nói, khuôn mặt liền trở nên dữ tợn hơn.
- Chuyện phạm pháp này, ông kiếm người khác mà làm đi. Ta không làm đâu!- Nói rồi Triệu Hoài bật người dậy, hiên ngang mà rời đi.
- Chậc, ta quên nói cho ngươi biết, tô phở mà ngươi vừa ăn ban nãy. Ta có bỏ chút 'dược liệu' vào trong đó, e là không quá năm ngày. Chậc, chậc, đến lúc đó muốn gặp được ngươi, e là cũng khó!- Ông Hoàng nói lời ẩn ý, nét mặt nham hiểm không thôi.
Nghe tới đây, bước chân của Triệu Hoài liền khựng lại một nhịp. Bản thân dù sao cũng chỉ là người bình thường, không ngờ tới lão già kia lại dùng đến thủ đoạn hèn hạ này để khống chế. Sự tình trong đó, không khỏi khiến cho người ta nghi ngờ.
- Vãi luôn, ông điên à? Ăn có mấy tô phở, mà còn hạ độc ta cho được. Điên hết rồi, loạn hết cả rồi!- Triệu Hoài bỗng chốc trở nên hoang mang, không sao chấp nhận hiện thực tàn khóc này. Theo đó, hắn ta không ngừng móc họng, n·ôn m·ửa tùm lum, tự mình cứu lấy bản thân.
- Vô ích thôi, bây giờ mới nhận ra thì đã quá trễ rồi. Ngươi hiện tại nói một tiếng thôi, là đồng ý làm việc giúp ta hay không? Không thì cái mạng của ngươi, cứ từ từ tận hưởng cuộc sống đi là vừa!- Ông Hoàng buông lời dọa dẫm, giọng điệu còn là có chút đáng sợ trong đó.
- Cái ông già khốn kiếp này, tưởng ta ăn chay à?- Nói rồi, Triệu Hoài trực tiếp xông lên, ra đòn đánh tới.
Mắt thấy, một cỗ uy áp cực kì mạnh mẽ ghì chặt lên thân người của Triệu Hoài. Khiến cho mọi cử động của cơ thể, liền trở nên khó khăn. Thế là hắn ta liền trượt dài đến dưới chân của đối phương, tư thế còn hèn mọn không ít.
- Chỉ dựa vào chút thực lực này của ngươi còn muốn ra tay với ta?- Ông Hoàng âm trầm mà nói, khí tức toả ra còn là vô cùng khủng bố.
Triệu Hoài không ngờ tới, bản thân còn gặp phải thứ dữ ở đây. Có một điều mà hắn ta có thể khẳng định, đó là mình nhất định đánh không lại đối phương. Thực lực này, e là không phải hạng tầm thường.
- Hmm, đều là người một nhà cả, đánh đánh g·iết g·iết làm gì không bết nữa, đúng không ông chủ? Có việc gì, cứ giao cho thằng em này làm là được!- Nếu đã đánh không lại, vậy thì trực tiếp phục tùng là được. Chỉ thấy, Triệu Hoài từ từ đứng dậy, khom lưng khụy gối mà nói lời xua nịnh. Tốc độ trở mặt này, thật sự là rất nhanh.
- Sớm đã biết danh tiếng ngươi không tốt, không ngờ còn có thể làm đến mức độ này. Xem ra, thằng nhóc nhà ngươi không dạy dỗ thì sẽ không nghe lời mà!- Ông Hoàng lời nói răn đe, ánh mắt còn lộ ra một tia sắc bén.
Mắt thấy tình hình có phần không ổn, Triệu Hoài liền nhanh tay cầm lấy vali, nhanh chân mà chạy lại gần cửa. Một màn này như nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng mà không kém phần nhanh nhẹn. Chỉ có như vậy, mai ra mới tránh được một kiếp.
- Ông chủ, ta đi đây!- Triệu Hoài đưa tay mở cửa, tiêu sái mà rời đi.
Khi mà bóng hình Triệu Hoài dần khuất, thì từ trong tối xuất hiện dáng vẻ của một người thần bí. Người này khoác lên mình một chiếc áo choàng màu đen. Che kín nửa mặt, khó mà nhìn rõ nhân dạng ra sao.
- Chủ nhân, tên đó âm hiểm xảo trá là kẻ không đáng tin. Người sao lại, giao cho hắn ta nhiệm vụ quan trọng đến như vậy? Có cần ta ra tay, diệt trừ hậu hoạn kia hay không?- Người mặc đồ đen lên tiếng, giọng điệu không kém phần sắc bén.
- Không cần! Kẻ này, là người thích hợp nhất mà ta tìm được. Tính cách không chỉ đê hèn mà thủ đoạn còn là cực kì gian ác. Vả lại, đây cũng chỉ là một thử thách nhỏ, hắn không vượt qua, lấy tư cách gì làm việc dưới trướng ta!- Ánh mắt ông Hoàng nhìn về phía xa, miệng nhẹ cười nhưng đầy nham hiểm. Sự hài lòng, đều thể hiện ra hết trên khuôn mặt.
- Nếu như cái tên kia phản bội chúng ta thì sao? Không có gì đảm bảo là chuyện này không xảy ra cả. Trong khi đó, lòng trung thành của hắn ta lại không có!- Người đồ đen có chút phản đối, ra sức khuyên nhủ.
- Ừm, ngươi nói không phải là không có lí! Vậy thì, ta giao cho ngươi nhiệm vụ giá·m s·át hắn ta. Nếu như nhiệm vụ thất bại, thì lập tức ra tay xử lí. Nhớ lấy, phải sạch sẽ một chút, đừng để người khác phát hiện ra!- Ông Hoàng trầm giọng mà nói, khuôn mặt liền tối sầm lại. Sự lạnh lùng, là thứ không thể thiếu.
- Thuộc hạ tuân lệnh!- Theo đó, bóng dáng của người mặc đồ đen cũng biến mất. Bầu không khí, liền rơi vào yên tĩnh.
- Hình như, ta quên gì thì phải? Kệ đi, chắc không quan trọng lắm đâu!- Ông Hoàng đang làm mặt ngầu, liền đưa tay gãi đầu, khờ ngang trong giây lát.
Trở lại với Triệu Hoài bên này, theo địa điểm chỉ định mà đi đến một khu vực trống, đứng trước căn nhà hoang. Tất nhiên, hắn của lúc này đã hóa trang qua một lượt. Dù sao cũng chẳng phải là việc tốt lành gì, thân phận không làm giả là không được mà.
Chỉ thấy, Triệu Hoài khoác lên mình một chiếc áo khoác dài màu đen. Đầu đội mũ, mắt đeo kính. Càng làm như vậy, bộ dáng mới thật sự là khả nghi. Hắn không ngừng liếc ngang liếc dọc, như thể là đang quan sát tình hình. Trông không khác gì kẻ xấu.
- Mẹ, cái quán trá hình đó, đúng là làm ăn gian dối mà. Không ngờ tới ăn cả năm trời rồi, vậy mà lại là cái quán đen. Thật sự là xui xẻo quá đi!- Triệu Hoài nói lời bực dọc, khuôn mặt còn có chút cáu kỉnh.
Tại đây, Triệu Hoài thấy được một người canh cửa. Theo như những gì hắn ta được biết, cái vali trong tay phải đem giao cho người chủ ở nơi này. Thế mà khi muốn tiến vào lại bị người của đối phương ngăn cản.
- Đi đâu đây?- Người canh cửa lên tiếng, vẻ mặt đôi phần hung ác. Đưa mắt nhìn về kẻ trước mặt một lượt, dáng vẻ không khỏi khả nghi.
- Mật khẩu!- Người canh cửa thờ ơ mà nói, nhưng ánh mắt nhìn về chiếc vali có phần chăm chú.
( Vãi cả bíp! Còn có mật khẩu nữa à? Đó là thứ chó má gì thế? Lão già kia có nói cho ta biết đâu, mà ngươi lại hỏi ta. C·hết rồi, kiểu này c·hết thật rồi!) Nghe được lời ấy, Triệu Hoài liền khựng người lại. Hai chân mày thì nhíu hết cả lên, vẻ mặt được phen hoang mang thấy rõ.