Long Cơ Chiến Hồn

Chương 230: Một lòng đem trao



Chương 230: Một lòng đem trao

Triệu Hoài sau khi trở về phòng, còn bắt gặp Diệp Ninh cùng với Trung ở đây. Điều này hắn ta sớm đã dự đoán trước được, chỉ là không ngờ đối phương thực sự lại làm thật. Xem ra sự tình hiện tại, không những rắc rối mà còn là rất phiền phức.

- Chậc, đêm qua đánh ta vẫn còn chưa đủ sao? Hôm nay lại tới, đây rốt cuộc là có chuyện gì đây?- Triệu Hoài cười đùa mà nói nhưng ẩn trong đó là có chút ưu sầu.

Nghe được lời này, Diệp Ninh hoàn toàn không để trong lòng. Xem chuyện ngày hôm qua như là chưa từng xảy ra. Ánh mắt nhìn về đối phương, vẫn là cái dáng vẻ cũ, thiết tha mong chờ, tôn sùng không thôi. Nhưng Trung thì không như vậy, vẻ mặt thì dữ tợn không ít, bộ dáng thực sự là có chút dọa người.

- Đêm qua là do Trung hành xử lỗ mãng, không cẩn thận mà ra tay với anh. Trung, còn không mau tiến lên nhận lỗi!- Diệp Ninh nhẹ lời mà nói, nhất mực hòa nhã. Liên tục ra hiệu cho đối phương sửa sai.

- Tiểu thư, người...

- Không cần đâu, nhìn mặt hắn kìa, như là muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy. Cô mà ép hắn thêm một chút nữa, hắn ra tay với ta tại đây luôn cũng không chừng!- Mắt thấy đối phương không nguyện ý, Triệu Hoài liền nói lời đâm chọt.

- Ngươi...- Trung nghiến răng mà nói, nét mặt hoàn toàn là vẻ bất cam.

- Nhìn kìa, nhìn kìa! Đây rõ ràng là muốn đánh ta mà!- Triệu Hoài vừa nói vừa vội lùi về sau mấy bước nhưng không quên làm ra bộ dạng có phần sợ hãi.

- Trung, còn không mau xin lỗi anh ấy! Lẽ nào, ngươi muốn làm trái lời ta hay sao?- Thấy vậy, Diệp Ninh liền dùng ánh mắt ra lệnh mà nhìn về người của mình.

Trung hoàn toàn là không muốn phải nhận lỗi với loại người như Triệu Hoài. Nhưng đáng tiếc, đây lại là mệnh lệnh do Diệp Ninh đưa ra, hắn không sao làm trái. Chỉ có thể, miễn cưỡng bản thân mà làm theo.

- Xin... Xin... Lỗi... Lỗi!- Trung nghiến răng mà nói, giọng run lên vì giận.



Về Triệu Hoài lúc này, miệng sớm đã cười nham nhở. Nét mặt ấy, sự khinh thường cũng theo đó mà hiện rõ, không chút dấu diếm. Tâm tình đúng là có chút thoả mãn, thái độ còn là hài lòng không ít. Nhưng mà chuyện này, nào đâu có thể dễ dàng kết thúc như vậy được.

- Ngươi nói gì cơ? Ta nghe không rõ, ngươi nói lại xem nào!- Triệu Hoài bày ra khuôn mặt đê tiện, cố tình mà làm khó người ta.

Nghe được lời này, Trung tức giận không thôi, sắc mặt thì một màu ưu tối. Nhưng đổi lại là Diệp Ninh ra hiệu, hắn cũng không thể không nghe theo. Mặc dù không muốn, cũng đành miễn cưỡng một lần nữa, nói lời tạ tội với đối phương.

- XIN LỖI!- Trung hét lớn, như là phát tiết một phần phẫn nộ vậy.

- Wa, thét lớn như vậy làm gì không biết nữa? Điếc hết cả tai, đúng là không làm gì ra hồn mà!- Triệu Hoài thái độ thờ ơ mà nói, vẻ mặt lúc này thì mười phần gợi đòn.



- Ngươi...- Trung nghiến răng nghiến lợi, hai mắt tràn đầy căm phẫn.

- Ngươi ngươi ta ta gì nữa? Muốn đánh nhau à, ngon thì vào đây!- Mắt thấy Diệp Ninh ở đây, Triệu Hoài liền giả vờ khiêu khích. Dù sao hắn biết rõ, cô ta nhất định sẽ ngăn cản.

- Trung, ra ngoài đi, ở đây không còn việc của ngươi nữa!- Tình hình càng ngày càng trở nên căng thẳng, Diệp Ninh liền lên tiếng can ngăn.

- Tiểu thư, thuộc hạ ở đây là để bảo vệ cho người. Người sao lại?- Nghe được lời ấy, Trung hoảng loạn thấy rõ.



- Lời của ta, ngươi không nghe hay sao? Hay là, ngươi không tuân theo mệnh lệnh của ta?- Diệp Ninh buông lời chất vấn, thái độ cực kì quyết liệt.

- Tiểu thư, người... Hazz, thuộc hạ ở ngay ngoài cửa, có chuyện gì thì người chỉ cần kêu lên một tiếng. Thuộc hạ sẽ ngay lập tức có mặt!- Nhìn về vẻ mặt đó, mặc dù không muốn nhưng Trung đành bất đắc dĩ mà tuân theo.

Ánh mắt của hắn bất giác mà v·a c·hạm với khuôn mặt đê hèn của Triệu Hoài, trong lòng không khỏi căm phẫn. Nhưng hiện tại, lại không thể làm gì được đối phương. Trước mắt, đành nghe theo lời của Diệp Ninh mà hành sự.

Mắt thấy Trung rời đi, Triệu Hoài hả hê cũng không ít. Thù đêm qua, coi như đã trả lại được. Chỉ mới vừa lơ là, không ngờ tới Diệp Ninh đã tiếp cận, còn bày ra dáng vẻ mười phần nũng nịu.

- Triệu Hoài, anh có biết là đêm qua người ta lo cho anh lắm không hả?- Diệp Ninh nói ra lời này, còn không ngừng dẹo tới dẹo lui, điệu chảy nước.

- Cô bị nuốt lưỡi à? Nhìn nè, lông tơ của ta nó dựng đứng hết rồi đây nè. Nói chuyện bình thường một chút đi, cái hay thì không học, toàn học ba cái trò gì đâu không hà!- Nhưng đổi lại, là một tràng mắng mỏ của Triệu Hoài.

- Người ta là lo cho anh mà!- Diệp Ninh chu mỏ, còn làm ra biểu cảm vô cùng đáng thương nhưng không kém phần đáng yêu.

- Wa, làm cái trò gì đây không biết!- Đứng trước một màn này, Triệu Hoài cũng chỉ có thể bất lực mà cảm thán.

- Người ta...

- Được rồi, có gì thì nói lẹ đi! Ta còn có việc cần phải làm nữa, không dư hơi đâu mà ở đây đùa với cô!- Diệp Ninh chưa kịp nói hết lời, đã bị Triệu Hoài cắt ngang.

- Việc gì thế? Cho em làm với có được hay không?- Diệp Ninh hớn hở mà nói, vẻ mặt còn là có chút mong chờ.

- Cô? Thôi đi! Mất công lại phá hư chuyện tốt của ta nữa!- Triệu Hoài nói lời khước từ, ánh mắt hoài nghi lộ rõ.



- Đi mà!- Diệp Ninh không ngừng lay tay đối phương, giọng điệu nũng nịu không thôi.

- Không là không!- Triệu Hoài mạnh miệng mà nói nhưng trong lòng thì sớm đã lung lay. Hắn ta liên tục xoay người đi chỗ khác, để tránh mặt đối phương. Nhưng như thế, cũng không khiến cô ta nản lòng.

- Đi maaaaaaaaà!- Diệp Ninh cứ lẽo đẽo theo sau Triệu Hoài. Hắn ta đi tới đâu, là cô đi tới đó, một bước không rời.

Thêm vào đó là việc lãi nhãi liên hồi vào tai Triệu Hoài, giọng điệu còn có chút nhõng nhẽo. Chứng kiến một màn này, hắn ta đúng là không biết làm gì hơn. Giờ mà không đồng ý, chắc phiền tới c·hết. Tưởng rằng bằng hành động hôm qua, đã khiến cô ta nản chí. Không ngờ hôm nay, còn là dữ dội gấp bội phần.

- Được rồi, được rồi! Đừng nói nữa, ta đồng ý với cô! Nhưng chuyện này, có tính đặc thù công việc rất cao. Không phải ai cũng làm được, nên trước tiên cô về trước đi, khi nào cần thì ta sẽ nhắn!- Triệu Hoài lựa lời mà nói, nhằm thoát khỏi cái tình trạng phiền phức này. Còn không quên vừa nói vừa đẩy đối phương ra khỏi cửa.

- Thật không?- Diệp Ninh hào hứng mà nói, lộ rõ nét vui mừng.

- Thật còn hơn là chữ thật nữa! Giờ cô về trước, nào có việc ta lập tức liên hệ ngay. Ngoan nào, nghe lời nào!- Nói rồi, Triệu Hoài thuận thế mà đóng cửa lại. Tới đây, hắn mới thở phào một hơi, như là trút được gánh nặng vậy.

- Tiểu thư, người không sao chứ?- Mắt thấy, Diệp Ninh rời khỏi phòng, Trung ngay lập tức tiến đến bên cạnh.

- Ta không sao. Trở về thôi!- Lời này nói ra, Diệp Ninh hí hửng cũng không ít.

- Thuộc hạ không hiểu, tên đó rốt cuộc có gì tốt, người sao lại cứ đeo bám lấy hắn ta? Như vậy rất ảnh hưởng đến thân phận của người!- Trung nhỏ giọng mà nói, vẻ mặt thì không khỏi hoài nghi.

- Chuyện đó à, ngày mà anh ấy xuất hiện trước mặt ta. Tựa như quang minh chiếu sáng, một thân chính khí. Từ ngày ấy, ta đã đem lòng trao trọn. Mong rằng một đời này, mãi mãi kề cận, kết duyên thành đôi!- Diệp Ninh nhẹ lời mà đáp, tâm tình thiếu nữ như là cánh hoa mùa xuân. Ngào ngạt hương thơm, mở đầu cho dấu hiệu đơm hoa kết trái.

Nghe được lời ấy, sắc mặt Trung theo đó mà trở nên có phần ưu ám. Nét mặt hoang mang ẩn hiện là một chút đau đớn trong lòng. Nhưng hiện tại, hắn ta cũng chẳng thể làm được gì, chỉ đành chấp nhận lấy thực tại này.