Vì muốn rèn luyện sự tự tin cũng như mài giũa tính cách của Cảnh Hoà. Triệu Hoài không ngần ngại, mà chơi luôn thử thách cực lớn để thách thức đối phương. Xem xem tên đó, rốt cuộc sẽ vượt qua bằng cách nào. Chỉ khi con người được dồn vào bước đường cùng, mới có thể bộc phát cực hạn của bản thân.
Nói về Cảnh Hoà bây giờ, bị Triệu Hoài chơi đến mức thê thảm luôn rồi. Người trần như nhộng thì thôi đi, đã vậy còn là ở trước kí túc xá nữ nữa. Phen này mà b·ị b·ắt gặp, c·hết chưa hết nhục. Hắn ta cũng chỉ có thể, không ngừng luồn lách qua các bụi cây. Che dấu đi cơ thể, tạm thời ẩn thân.
Triệu Hoài đứng đằng xa, vẫn âm thầm quan sát lấy tất cả. Vì một màn này, hắn tốn cũng không ít công sức. Ngày sau có thành đại sự hay không, còn phải xem biểu hiện của Cảnh Hoà như thế nào.
Vì cái thử thách này mà Cảnh Hoà gian nan không thôi, trầy da tróc vảy cũng tính là nhẹ. Không chỉ cần quan sát xung quanh một cách cẩn thận mà còn phải di chuyển cực kì nhẹ nhàng. Để không ai phát hiện ra, công sức bỏ ra đúng là không hề nhỏ.
Nhưng mà không hiểu Cảnh Hoà lăn lộn kiểu gì, trốn tránh ra sao mà lại bất ngờ xuất hiện trước mặt của đám con gái. Hai bên nhìn nhau đắm đuối, tựa hồ như thời gian ngừng trôi. Đối phương hoang mang thấy lộ, ánh nhìn thì mười phần khinh bỉ.
- Aaa, biến thái! Có biến thái!- Đám con gái đó ra sức mà hét lớn, hoảng loạn không thôi.
Đang lúc Cảnh Hoà r·ối l·oạn, không biết phải làm sao. Bỗng nhiên từ đâu xuất hiện, một làn khói đỏ bao trùm lấy tất cả. Triệu Hoài nhanh như cắt, kéo đối phương rời đi, không thì mọi chuyện lại phiền phức lớn. Thử thách đến đây là thất bại.
Tại một góc khuất nào đó, Triệu Hoài ánh mắt nhìn về đối phương, nhẹ lắc đầu ngao ngán. Cảnh Hoà lấy tay che thân, ép mình vào một góc, khuôn mặt lộ rõ vẻ ái ngại. Tư thế hèn nhát không thôi.
- Chỉ có chút thử thách nhỏ, ngươi làm cũng không xong. Đúng là làm ta tức c·hết mà!- Triệu Hoài buông lời trách mắng, nét mặt còn là có chút tức giận.
Đổi lại là Cảnh Hoà ngồi bệt xuống đất, dáng vẻ sầu não. Tựa hồ như không còn sức sống. Trải qua cú sốc này, tâm tình hắn ta thật sự là có biến đổi. Chỉ là không biết, đó là tốt hay là xấu mà thôi.
- Xem ra cách này không ổn rồi, phải tìm cách khác mới được. Chúng ta đi thôi!- Triệu Hoài bước chân rời đi, lại chỉ thấy Cảnh Hoà ngồi đó, không nói năng lời nào.
- Sao đây, lại có chuyện gì? Đừng có nói với ta, là ngươi muốn bỏ cuộc đấy!- Triệu Hoài ngồi xuống, mặt đối mặt với đối phương, ánh mắt còn lộ ra một tia khinh thường.
Tới đây, Cảnh Hoà đã kiềm chế không được nữa mà xô ngã đối phương. Khuôn mặt hắn ta, tràn đầy uất hận. Đôi mặt thì lộ rõ sự căm phẫn. Bàn tay nắm chặt lấy cổ áo Triệu Hoài nhưng không ngừng run rẩy.
- Ta như vậy còn chưa đủ thảm hay sao mà còn muốn chơi ta nữa? Ngươi h·iếp người thì vừa vừa phải phải thôi chứ? Quá đáng rồi đấy!- Lời này nói ra, Cảnh Hoà như là muốn trút bỏ gánh nặng trong lòng mình vậy. Nội tâm của hắn ta, sớm đã không ngừng kích động.
- Chỉ với chút thử thách nhỏ này, mà ngươi muốn rút lui rồi à? Người ta đ·ánh c·hết lên c·hết xuống thì không sao, tới lượt ngươi chỉ là mất đi một chút sĩ diện thì đã chịu không nổi rồi sao? Ngươi nên nhớ, cường giả nào mà không đổ máu. Chút sĩ diện đó của ngươi, thì ăn thua gì!- Triệu Hoài mạnh miệng mà nói, khí thế là hoàn toàn áp đảo đối phương.
- Nhưng mà... Có cường giả nào ở truồng chạy nhong nhong hay sao?- Cảnh Hoà uất ức mà nói, vẻ mặt buồn tủi không thôi.
- Ngươi không biết kiếm quần áo mặc vào à? Ta có cấm sao? Hay là muốn đợi ta nhắc mới làm! Xin ngươi đấy, đây là bài kiểm tra không những rèn luyện trực giác quan sát mà còn là tư duy hành động nữa kìa. Bản thân ngươi yếu kém, còn trách được ai!- Triệu Hoài lời nói hùng hồn, mục đích chính là sửa trắng thay đen.
Nghe được lời này, cả người Cảnh Hoà như sững lại một nhịp. Vẻ tức giận cùng với uất hận ban nãy tan biến theo làn gió thổi. Nhẹ buông cổ áo đối phương ra, tâm tình liền có sự biến đổi rõ rệt.
- Ngươi... Ta...- Cảnh Hoà lúc này, mơ hồ có chút do dự khó quyết.
- Ngươi cứ như thế này hoài, làm sao mà khá lên được. Dứt khoát lên, mạnh mẽ lên! Có muốn trở thành người mà xã hội trọng vọng hay không? Người người đều kính nể, chúng sinh kiếp sợ, đi đến đâu người ta né đến đó hay không? Hay là sống cuộc đời lầm lũi như vậy mãi!- Triệu Hoài nhân lúc đối phương còn ngơ ngác, liền liên tục nói lời khích tướng. Nhằm khơi dậy, lòng hiếu thắng cũng như ý chí của Cảnh Hoà.
Cảnh Hoà lúc nãy vẫn còn lo lắng sợ sệt, nghe được những lời đó như là tiếp thêm năng lượng vậy. Ngay lập tức, đứng phắt dậy, còn chỗ nào đứng lên thì không biết. Hai mắt hắn ta, khí thế bừng bừng như lửa ban trưa.
- Sao càng nói thì nó càng sai vậy? Nhưng không sao, ta nhất định sẽ hoàn thành thử thách này!- Cảnh Hoà mười phần phấn chấn, sức sống căng tràn, kích động mà nói.
- Thôi nghĩ khỏe, mặc quần áo vào đi, có bây lớn đó mà cũng khoe. Thử thách này đã thất bại rồi, chúng ta đến với thử thách khác thôi!- Triệu Hoài ném một bộ đồ tới, thái độ thì có chút dửng dưng.
- Tại sao vậy? Ta rõ ràng là đã chấp nhận thử thách này rồi, tại sao lại đổi?- Cảnh Hoà một mặt nghi hoặc, nét không cam tâm theo đó hiện rõ.
- Ngươi hỏi ta tại sao à? Ngươi lúc nãy đã bị người ta phát hiện ra rồi. Bây giờ mà tiếp tục thực hiện thử thách, không khác gì tự mình chui đầu vào rọ. Không những nguy hiểm mà khó khăn còn tăng gấp bội. Có những chuyện, chỉ có một lần cơ hội để thử, vĩnh viễn không có lần hai. Đó chính là thực tại mà chúng ta đang sống, phải biết chấp nhận nó!- Triệu Hoài bình thản mà nói, mặt không chút gợn sóng. Nhưng ẩn trong sự bình thản đó, lại mang đến cho người ta cảm giác đau thương bất tận.
- Mặc vào đi, chúng ta có việc khác cần làm. Thời gian không có, tranh thủ một chút mới được!- Chưa kịp để đối phương phản ứng, Triệu Hoài đã trực tiếp rời đi. Dáng vẻ, vẫn là có chút gấp gáp.
Cảnh Hoà chỉ mới vừa hạ quyết tâm, nào ngờ lại bị tạt một gáo nước lạnh, dập tắt không phanh. Nhưng như thế, cũng không làm cho hắn ta nhục chí. Mặc dù có chút bất mãn nhưng không còn cách nào khác, đành theo sau đối phương. Dù sao hiện tại, người mà bản thân có thể tin tưởng dựa vào cũng chỉ có thể là Triệu Hoài. Có điều không biết đó lựa chọn là đúng đắn hay là sai lầm tuổi trẻ, khó mà nói trước được điều gì.
Tại khu vực luyện tập, nơi đây dành cho các học viên tự rèn luyện lấy mình. Cung cấp đầy đủ dụng cụ, cũng như không gian rộng lớn. Thiết thực, nơi đây chính là nơi luyện tập thích hợp với Cảnh Hoà nhất hiện tại.
Triệu Hoài vẻ mặt bình thản mà nhìn về xung quanh, hai mắt thì trở nên cực kì sắc bén. Còn Cảnh Hoà bỡ ngỡ không thôi, vì đây là lần đầu hắn ta đến với nơi này. Nhất thời, vẫn chưa kịp thích ứng.
- Chúng ta... Đến đây làm gì thế?- Cảnh Hoà ngơ ngác mà hỏi, bộ dạng thì không khỏi lúng túng.
- Tất nhiên, là luyện tập cho ngươi rồi. Tại nơi đây, chúng ta sẽ tiến hành thử thách tiếp theo. Cố gắng mà hoàn thành đấy, đừng có mà thất bại như trước đây!- Triệu Hoài nhẹ cười mà đáp nhưng ẩn trong đó là sự nguy hiểm khó mà đoán được.