Long Cơ Chiến Hồn

Chương 239: Luyện tập vất vả



Chương 239: Luyện tập vất vả

Triệu Hoài dẫn Cảnh Hoà đến phòng tập thể hình, muốn thông qua nơi đây nâng cao sức mạnh của đối phương. Nào ngờ bản thân, vô tình lại trúng đạn. Tiện thể, liền bị hai người bọn họ bắt vào đây luôn.

Hai người Triệu Hoài, Cảnh Hoà sau khi trải qua 5 tiếng dày vò. Liền trở thành bộ dạng, người không ra người, ma không ra ma. Quằn quại ra đất, thở không ra hơi, tay chân thì rã rời.

- Không ổn rồi, không ổn rồi! Còn tập như thế này nữa thì thật sự c·hết người đấy. Ta chịu không nổi nữa đâu!- Cảnh Hoà ngước mặt mà nhìn lên trời, buông lời than thở.

- Hừ hừ, chỉ mới là chút khó khăn nhỏ, mà ngươi đã muốn bỏ cuộc rồi sao? Cố lên đi chứ, còn có ta đồng hành cùng ngươi đây này! (Mẹ kiếp, nếu trốn được thì ta đã sớm trốn đi rồi, còn cần ngươi nói hay sao? Lần này lại là tự mình bê đá đập chân mình, đúng là chơi ngu không hồi kết mà!)- Với kinh nghiệm trước đây, Triệu Hoài biết rằng bản thân cũng chỉ có thể cam chịu số phận bi thảm hiện giờ. Nhưng như thế, cũng không thể ngăn cản hắn ta giả ngầu làm màu.

- Hai người các ngươi còn muốn nghỉ ngơi đến bao giờ? Tập 5 tiếng nghỉ được 5 phút đã là nhiều lắm rồi đấy, có biết không hả? Thời gian đã không có, còn ở đó mà làm biếng nữa!- Đang lúc trò chuyện thì hai người huấn luyện bất thình lình xuất hiện, trên khuôn mặt ấy là nét căng thẳng đến mức cùng cực.

- Way, cho người ta thở chút đi chứ, làm như vậy hoài chắc kiệt sức mà c·hết quá!- Cảnh Hoà mạnh miệng mà nói, mặc kệ sự đời. Nào đâu biết rằng, chỉ vì hành vi ngu muội này bản thân sẽ trả cái giá rất đắt.

- Đừng nói nữa, c·hết người đấy!- Triệu Hoài muốn ngăn nhưng ngăn không kịp.

- Nếu như ngươi đã nói như vậy, thế thì... Hà hà, có protein đây! Đảm bảo với ngươi, hồi phục hoàn toàn năng lượng đã mất. Không chỉ như thế mà còn cung cấp một thứ sức mạnh vô cùng khủng kiếp, trải nghiệm này đời người khó mà quên được!- Bọn họ cực lực giới thiệu sản phẩm, còn không quên nở ra nụ cười 'thân thiện'.



Cảnh Hoà lúc này, vẫn còn chưa biết nguy hiểm đang cận kề đến gần, hai mắt bỡ ngỡ mà nhìn. Về phần Triệu Hoài, đã len lén chuồn đi. Hơn ai hết, hắn ta biết rõ thứ đó đáng sợ đến mức độ nào. Nhưng trên đời này, nào đâu có chuyện đơn giản như thế.

- Đi đâu thế? Quay lại đây đi nào! Ngươi muốn tự giác thực hiện hay là ta cưỡng chế thi hành!- Đối phương trầm giọng mà nói, bộ dáng còn là cực kì đáng sợ.

- Hề hề, có đi đâu đâu. Ta định khởi động tí, cho nó giãn gân giãn cốt ấy mà!- Triệu Hoài vốn dĩ còn muốn trốn sang một bên, để tránh đi cái tài hoạ lần này. Kết quả là b·ị b·ắt tại trận, đành ngậm bồ hòn mà làm ngọt.

- Biết vậy thì tốt, ngoan ngoãn há miệng ra nào! Aaaaa!- Mắt thấy đối phương càng ngày càng đến gần, Triệu Hoài liền trở nên hoảng sợ.

- Không ấy, cho tên đó thử trước có được hay không? Người mới ấy mà, ưu tiên người ta đi!- Trước tình hình này, Triệu Hoài liền chơi trò phó phác.

Thế là đối phương liền chuyển dời tầm mắt, đặt lên trên người của Cảnh Hoà. Hắn hiện tại vẫn chưa hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề. Cái nét hồn nhiên vô tư đó, sớm thôi sẽ biến mất. Đúng là tuổi trẻ, chưa trải sự đời mà.

- Wa, các ngươi nhìn ta như thế làm gì?- Lời này vừa dứt, theo sau đó là tiếng thét như mổ lợn vang lên.

Triệu Hoài bên cạnh tất nhiên là không thoát được rồi. Cảnh tượng đó quá bi thảm, nên đành tua nhanh. Chỉ biết hai người bọn họ, miệng toàn là bột. Hai mắt trợn ngược, bộ dạng phải nói là thê thảm vô cùng.



- Nơi này là nơi nào thế? Đáng sợ quá!- Cảnh Hoà giọng điệu run rẩy, tâm tình hoang mang thấy rõ.

- Cứ quen dần là được, không sao đâu. Thời gian cùng lắm chỉ còn một ngày nữa, lẽ nào c·hết người hay sao?- Triệu Hoài cố làm ra vẻ bình tĩnh mà nói nhưng trong lòng không khỏi lo sợ một phen.

Tiếp theo đây, cái gọi là gian khổ mới thực sự bắt đầu. Chỉ thấy hai người bọn họ thều thào thiếu sức sống mà đứng trước một cái chạy bộ. Sớm nghĩ đây là trò dễ, không ngờ tới đáng sợ còn ở phía sau.

- Rồi, hai người các ngươi, mỗi người một cái. Leo lên mà chạy đi!- Đối phương lên tiếng, giọng điệu còn là có chút nham hiểm trong đó.

Mới đầu tốc độ vẫn còn rất chậm, cho tới khi Cảnh Hoà đặt chân bước lên. Người huấn luyện liền trực tiếp tăng lên 50km/h. Khiến cho hắn ta được phen hoảng hốt. Phải dốc sức mà chạy, không thì lại khổ.

- Này là muốn lấy mạng người à? Gì mà dữ vậy? Từ từ thôi!- Cảnh Hoà hét lớn, khuôn mặt thì lộ rõ sự đau khổ.

- Bao nhiêu đây mà than cái gì? Nhìn kìa!

Cảnh Hoà đưa mắt nhìn về Triệu Hoài, mới thấy rằng tốc độ của đối phương còn nhanh gấp đôi mình. Hắn nhắm mắt nhắm mũi, chạy đến nổi té khói. Tình cảnh phải nói là thảm thương bội phần.



- Ngươi chỉ là ở mức cơ bản thôi, hắn mới là nâng cao đấy. Cố mà tập đi, cho bằng bạn bằng bè. Than thở, chả có ích gì đâu!- Người huấn luyện nhẹ giọng mà nói nhưng sâu sắc không thôi.

- Khi không đâm đầu vào rọ làm gì không biết nữa, mẹ kiếp cuộc đời!- Đổi lại là một tràn hét lớn của Triệu Hoài. Hắn ta bây giờ, cách kẻ điên cũng chỉ có một bước.

- Thấy không? Triệu Hoài hăng hái đến cỡ nào, vui sướng ra sao? Ngươi nên lấy đó mà học hỏi, bắt chước làm theo!- Người huấn luyện mặt không biến sắc, tùy thời ứng biến.

( Đó mà là hăng hái à? Là bị các ngươi ép đến điên thì có!) Cảnh Hoà nhìn về một màn này, người không khỏi rùng mình sợ hãi một phen.

Sau khi trải qua hơn một tiếng dày vò, hai người bọn họ cuối cùng cũng hoàn thành bài luyện tập. Cảnh Hoà với thành tích cao nhất 87km/h, Triệu Hoài tất nhiên là cao hơn khoảng 135km/h. Mệt bở cả hơi tai, thở cứ như là chó vậy.

- Ngươi còn ổn không? Ta sắp không xong rồi đây. Tập kiểu gì mà ta mơ hồ nhìn thấy tổ tiên của mình hiển linh nữa, chắc sắp c·hết rồi quá!- Cảnh Hoà buông lời than thở, đầu ngửa lên cao mà hít lấy hít để.

- Đó là ông bà phù hộ độ trì cho nhà ngươi đấy, cố mà tập đi! Người thành công nào mà không nổ lực hết mình, mồ hôi nước mắt bỏ ra là nhiều không kể siết, ngươi chỉ có bao nhiêu đó mà than thở quái gì!- Sắc mặt Triệu Hoài giờ đây, cũng không khá hơn là bao. Thậm chí, còn có phần tệ hơn nhưng vẫn phải cố sức mà nói lời khích lệ đối phương. Giờ mà từ bỏ, khác gì uổng công vô ích.

- Thở bao nhiêu đó đủ rồi, chúng ta đến với bài tập tiếp theo thôi!- Hai người huấn luyện bất ngờ xuất hiện, bộ dáng không khác gì ác ma. Nở ra nụ cười thân thiện nhưng lại đáng sợ không thôi.

- Gì? Nghỉ một chút nữa đi, làm gì mà như đòi mạng người ta thế?- Triệu Hoài nghe được lời đó, không khỏi bàng hoàng.

- Thời gian không có mà tập, ở đó đòi nghỉ. Nhanh cái thây một chút đi, đây chỉ mới là khởi động. Mà than như thế la không ổn rồi, trò hay nó còn ở phía sau kia kìa!- Đối phương không ngừng thúc giục, ánh mắt còn mơ hồ lộ ra một tia gian tà.

Thế là Triệu Hoài cùng với Thanh Đạt kết thúc thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi của hai người. Tiếp theo đây chính là một màn t·ra t·ấn khác, không những thể xác mà còn là rèn luyện lấy tinh thần. Khổ luyện thành tài, xem ra cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.