Long Cơ Chiến Hồn

Chương 242: Bỏ chạy



Chương 242: Bỏ chạy

Bên ngoài, người người lo c·ấp c·ứu chạy chữa cho Cảnh Hoà. Sau bao cố gắng nỗ lực, cuối cùng hắn ta cũng dần tỉnh táo. Không thì lại toang, mà lúc này thực sự có kẻ sắp toang đến nơi rồi. Chỉ là nhất thời, bọn họ chưa kịp nhớ ra mà thôi.

- Đây là đâu thế? Là thiên đường hay là địa ngục?- Cảnh Hoà mơ màng mở mắt ra, cả người vẫn là có chút yếu.

- Thằng nhóc nhà ngươi tỉnh lại rồi à? Tỉnh là tốt rồi, doạ cho bọn ta sợ gần c·hết!- Người huấn luyện vội vã mà nói, nét mặt cũng thư thái hơn nhiều.

- Ồ, đây là phòng tập mà... Ta vẫn còn sống đây này. Mai phước!- Cảnh Hoà thều thào mà nói, dáng vẻ mệt mỏi không thôi.

- Ngươi nằm nghỉ cho khỏe đi, đừng có nói chuyện nữa. Không thì lại toi!- Tình cảnh hiện tại, tâm tình bọn họ đã ổn định đi phần nào.

- Hình như... Chúng ta quên gì thì phải?- Hai người đối phương thủ thỉ vào tai nhau, thái độ còn có chút thờ ơ.

- Đúng vậy... Ta cũng cảm thấy thiếu thiếu gì đó nhưng tạm thời vẫn chưa nhớ ra!

- Triệu Hoài... Hắn ta đâu rồi?

- C·hết, ta quên mất!



Đến khi cánh cửa phòng được mở ra, chỉ thấy Triệu Hoài toàn thân ướt đẫm. Cả người đổ đầy mồ hôi nhưng hơi thở lại vững vàng, khí chất hiên ngang, mười phần phong độ. Không có chút nào gọi là ưu sầu mệt mỏi.

- Wa, thằng nhóc này cũng không tệ đấy chứ. Trọng lực gấp 50 lần lại dễ dàng thích ứng trong thời gian ngắn như vậy. Là nhân tài hiếm có đó!- Đối phương nhịn không được mà nói lời tán thưởng.

- Hình như... Có gì đó không ổn thì phải... Hắn ta, sao lại không cử động gì thế này?- Nhìn về tình hình trước mắt, bọn họ liền có cảm giác bất an.

Đang lúc hai người bọn họ bàn tán sôi nổi, Triệu Hoài bất giác mà ngã xuống. Toàn thân cứng đơ, không sao nhúc nhích. Tới đây, hai người bọn họ được phen hoảng hốt tột độ. Lần này, xem ra là còn chơi lớn hơn cả lần trước.

- C·hết rồi, c·hết rồi! C·hết người thật rồi!- Một tên mất bình tĩnh, miệng liên tục lầm bầm.

- Ngươi bình tĩnh lại một chút, xem hắn ta như thế nào cái đã. Giờ mà hoảng loạn thì không giúp ít được gì đâu. Bất quá, chúng ta... Hà hà!- Lời nói đến đầu môi, liền mang cảm giác có phần ưu tối.

Nghe được tới đây, Triệu Hoài cũng không đùa nữa. Giỡn quá lố kẻo lại giỗ quá lớn, lúc đó lại khổ. Trước sự ngỡ ngàng của hai người bọn họ, hắn ta đứng phắt dậy. Như thể không có chuyện gì xảy ra, một mặt bình thản.

- Wa, hai người các ngươi có còn nhân tính không vậy? Nhốt ta trong đây, muốn g·iết người à? Không phải là ta phước lớn mạng lớn thì đ·ã c·hết từ đời nào rồi. Làm ăn như vậy mà coi được!- Triệu Hoài lớn tiếng mà khiển trách, bộ dạng còn chút tức giận.



Nói rồi, Triệu Hoài không cho đối phương kịp trả lời. Đã hùng hổ mà xông ra, kéo Cảnh Hoà đang vật vờ sắp c·hết ngoài kia trực tiếp rời đi. Còn tiếp tục ở lại đây, rồi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. Rời đi, vẫn là an toàn nhất. Như vậy, hai người bọn họ đã kết thúc sớm quá trình luyện tập đầy gian truân của bản thân.

- Đi đâu thế? Chúng ta không phải là vẫn còn cần tập luyện hay sao?- Cảnh Hoà vô lực mà nói, nét mặt mệt mỏi không ít.

- Tập? Tập cái quái gì nữa? Sắp c·hết như vậy còn chưa đủ sao? Muốn m·ất m·ạng à?- Triệu Hoài lời nói có phần tức giận, vẻ mặt không khỏi đăm chiêu.

- Cũng ngươi không! Người ta thì mất ba tháng, tới lượt ngươi thì còn có hai ngày một đêm. Làm cái gì thì cũng từ từ lại thôi, gấp như ăn c·ướp vậy đó, hỏi sao mà không thê thảm cho được!- Cảnh Hoà buông lời trách móc nhưng trải qua chuyện lần này, tâm tình đúng là có sự thay đổi.

- Cũng tại ta, gấp gáp quá mới hại ngươi ra nông nỗi này. Dẫu sao trên đời này, không phải là ai cũng có thiên phú nghịch thiên như ta. Hazz, người so với người, vẫn là có sự cách biệt nhất định!- Triệu Hoài nói lời tự trách nhưng không thiếu phần tự đắc. Đổi lại, là ánh nhìn khinh bỉ đến từ vị trí của đối phương.

- Ta đã dần hiểu ra, tại sao đêm đó ngươi lại muốn ta ở truồng chạy nhong nhong rồi? Không có liêm sỉ, quả thật là rất tốt. Chuyện gì cũng có thể nói cho được, lại còn không biết ngượng miệng. Đúng thật là hay mà!- Nghe được lời ấy, Cảnh Hoà không khỏi mỉa mai một phen.

- Ta sẽ xem đó như là lời khen! Thực ra, bộ dạng bây giờ của ngươi cũng đã không còn thích hợp cho việc luyện tập cường độ cao nữa rồi. Và với bao nhiêu đó, cũng đủ cho chúng ta sử dụng cho bước tiếp theo. Hiện tại ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại đến gặp ta. Nên nhớ, cuộc huấn luyện của ta dành cho ngươi vẫn chưa kết thúc đâu. Cố gắng nhiều vào!- Triệu Hoài mỉm cười mà nói, thái độ tận tâm không thôi. Dáng vẻ như là một người thầy vậy.

- Vậy... Huấn luyện tiếp theo, ta sẽ làm gì?- Cảnh Hoà một mặt nghi hoặc, khuôn mặt thì đôi phần ngơ ngác.

- Chuyện đó à, tất nhiên là đưa ngươi đi báo thù rồi!- Lời này nói ra, Triệu Hoài theo đó lộ rõ nét nham hiểm của bản thân.

Thế là hai người bọn họ, chia nhau mà đi. Triệu Hoài thì tìm đến nơi vắng, nhìn ngó xung quanh. Dáng vẻ còn là có chút thờ ơ nhưng không kém phần bất mãn, vì hắn ta mơ hồ cảm nhận được. Bản thân đang bị kẻ khác theo dõi.



- Ra đây đi! Núp núp ló ló làm gì không biết nữa!- Triệu Hoài cười đùa lớn tiếng mà nói, thái độ còn có chút bỡn cợt trong đó. Nhưng ánh mắt lại lộ ra một tia sắc bén lạ thường.

Lời nói vừa dứt, một người trùm đồ đen xuất hiện, Điệp. Cô chỉ mới vừa theo dõi đối phương. Nào ngờ chưa được bao lâu, đã bị hắn ta phát hiện ra. Đối với nàng ta mà nói đây là sỉ nhục cũng không hề nhỏ.

- Ngươi... Làm sao phát hiện ra ta?- Điệp trầm giọng mà nói, bực tức có, ngỡ ngàng cũng có.

- Hừ, dựa vào kĩ năng theo dõi gà mờ của cô, không muốn phát hiện ra cũng khó. Nào rảnh thì theo ta đi, ta huấn luyện cho một khóa ẩn nấp chi thuật. Bảo đảm với cô, người khác mà muốn phát hiện, không tốn công phí sức thì khó mà tìm ra được!- Triệu Hoài hất mặt lên cao làm ra bộ dáng có phần tự đắc, lời lẽ thì xem thường cũng không ít.

- Ngươi... Tự tin như vậy là tốt, mong là nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho. Ngươi cũng có thể dùng bộ dạng tự tin này mà hoàn thành!- Đổi lại, Điệp cũng không chịu kém, liền nói lời chế giễu.

- Có hoàn thành hay không, thì liên quan gì đến cô? Ta ghét nhất là thể loại chõ mồm vào chuyện của người ta. Người gì đâu không biết nữa à, thích giá·m s·át lắm hả gì?- Triệu Hoài toả ra thái độ có phần lồi lõm, không ngại mà buông lời thách thức.

- Vậy sao? Vốn dĩ chủ nhân còn muốn ta giao cho ngươi một số thông tin hữu ích. Mà thấy ngươi như này, chắc là không cần đến đâu. Thế thì, đành đốt đi chứ để lại làm chi cho tốn công!- Đùa không vui, đối phương đã căng.

Lời nói vừa dứt, Điệp liền cầm trên tay một xấp giấy. Triệu Hoài chưa kịp phản ứng, tia lửa sáng chói đã bừng lên. Khói bụi cứ thế mà bay phấp phới giữa không trung, để lại hắn ta nhìn đến ngơ ngác.

- Wa, cô điên rồi à? Nói chơi có chút xíu mà làm gì dữ vậy?- Triệu Hoài ra sức d·ập l·ửa nhưng phần lớn đã bị cháy. Còn đâu, cũng chỉ là một phần mười so với ban đầu.

- Chúc ngươi thuận buồm xuôi gió, làm việc thuận lợi!- Điệp để lại những lời châm chọc, theo đó mà rời đi. Tâm tình phải nói là được phen hả hê không thôi.