Triệu Hoài sau khi trêu chọc Trung một phen thì núp sau lưng Diệp Ninh. Mắt thấy đối phương không thể làm gì mình, lấy đó làm đắc ý không thôi. Coi đó như trò tiêu khiển, để giải toả một ít tâm trạng căng thẳng của bản thân.
- E hèm, không đùa với các ngươi nữa. Bây giờ chúng ta nói chuyện chính đi! Việc là như thế này... Hai người các ngươi cứ làm theo lời ta dặn là được. Rồi, giờ thì giải tán ai về nhà nấy!- Triệu Hoài cất tiếng, dáng vẻ còn là có chút gấp gáp mà rời khỏi nơi đây.
- Triệu Hoài, anh đi đâu thế?
- Rình người ta tắm!- Nói rồi, Triệu Hoài theo đó biến mất.
- Ồ, thì ra là rình người ta tắm. Khoan đã... Mà là rình ai thế?- Diệp Ninh đưa mắt nhìn tới, lại không thấy bóng dáng đối phương ở đâu. Vẻ mặt thì không khỏi hoang mang.
( Tiểu thư à, đó không phải là vấn đề người cần quan tâm đâu. Cái vấn đề ở đây, là hắn ta đi rình người ta tắm đấy, là chuyện xấu đó. Sao người toàn quan tâm đến mấy cái vấn đề gì đâu không vậy?) Chứng kiến một màn này, Trung cũng chỉ có thể buông lời cảm thán.
Sau khi rời khỏi nơi đó, Triệu Hoài cấp tốc tìm đến Nhược Tuyết. Đại sự muốn thành, tất nhiên là không thể thiếu cô ta. Dù sao nàng ấy, cũng là một trong những yếu tố quan trọng của vụ việc lần này. Hơn tất cả, còn có một lí do rất quan trọng để hắn ta cất công đến đây.
Nhưng đêm đã khuya rồi, giờ này mà tìm đến cũng không phải là chuyện hay. Đành nhờ đến sự trợ giúp của con chim thối kia. Quan sát thử xem là có nên hay không. Hít sáo một hơi dài, theo đó là bóng hình của Vẹt Hỉ Phúc xuất hiện.
- Nửa đêm nửa hôm rồi, không cho ai ngủ à, còn kêu réo cái gì không biết nữa?- Vẹt Hỉ Phúc thành thục đậu trên vai hắn ta mà buông lời than phiền.
- Tới giờ làm việc rồi, ngủ nghê cái gì. Ngươi mà lạng quạng, ta làm thịt ngươi luôn đấy!- Triệu Hoài nói lời răn đe, giọng điệu đáng sợ không thôi. Uống cây từ thuở còn non, dạy chim từ thở bơ vơ mới về. Chỉ có như vậy, nó mới triệt để phục tùng.
- Wa, có gì thì từ từ nói, sao anh trai căng thế?- Vẹt Hỉ Phúc vội nhỏ giọng mà đáp, dáng vẻ còn là có chút hèn mọn.
- E hèm, bây giờ ngươi bay đến căn phòng đó cho ta, xem xem người con gái có chút nhỏ nhắn, tóc màu xanh lam. Nàng ấy có còn thức hay không? Còn thì nói là Triệu Hoài đang đợi, không thì thôi. Nghiêm cấm trộm đồ, ngươi mà trộm một lần nữa, ta bẻ cánh ngươi đấy!- Triệu Hoài đưa tay chỉ về căn phòng phía xa, ánh mắt chăm chú, lời nói thì uy nghiêm không thôi.
- Xì, đêm hôm khuya khoắt thế này mà lại rủ rê con gái nhà người ta thì cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì đâu. Còn bày đặt cấm ta trộm đồ, ta khinh!- Vẹt Hỉ Phúc lầm bầm trong miệng, buông lời mắng thầm.
- Ngươi nói gì đấy, chán sống rồi à?- Triệu Hoài dùng ánh mười phần mắt sắc bén nhìn về chim nhỏ, dọa cho nó phải nhanh chóng cất cánh bay đi.
Hắn ta lúc này, khuôn mặt trầm ngâm thấy rõ, ánh mắt suy tư nhìn lên trời cao nhớ về cố nhân. Ẩn trong đó lại là cảm xúc đau thương bất tận, khó mà diễn tả thành lời. Từng cơn gió man mác thổi qua, càng làm cho nổi buồn thêm phần tô đậm. Một lúc lâu sau, Vẹt Hỉ Phúc mới sải cánh từ trời cao mà bay xuống.
- Thế nào?- Triệu Hoài gấp gáp mà nói, hai mắt còn có chút mong chờ.
- Cô ta ngủ rồi, ta lại không có cách nào thâm nhập vào trong. Xem ra chuyến này đi là uổng công, ngươi trở về đi!- Vẹt Hỉ Phúc bình thản mà nói, đổi lại là hắn ta một mặt thất vọng.
- Vậy sao? Về, về cái bíp ấy! Ngươi không được thì để ta!- Triệu Hoài ban đầu vẫn là nét mặt đau buồn, thoáng chốc liền trở nên hăng hái lạ thường.
Nói rồi, hắn ta thành thạo mà leo lên. Nào ngờ mới vừa chạm vào, một dòng điện liền chạy qua toàn thân. Giật bắn cả người mà ngã ra đất, cơ thể co giật liên hồi. Theo đó là thanh âm vang trời, kêu lên hồi dài, còi báo động.
- Wa, có chống trộm rồi à?- Chứng kiến một màn này, Triệu Hoài bối rối không thôi. Nhưng không quên, nhanh chân mà chạy. Ở lại hồi lâu, e là khó mà toàn thây.
Theo sau Triệu Hoài là những tiếng hô hào truy đuổi, hắn ta cũng không kém, thành thục mà biến mất giữa trời đêm. Mới mai mắn thoát được một kiếp, không thì lại no đòn phen này. Xem ra đây là số phận an bài, duyên số của hai người cũng chỉ đến thế thôi, có muốn cưỡng cầu đi chăng nữa cũng không sao làm được.
Sáng hôm sau, Triệu Hoài vẫn là trở về với công cuộc cải tạo Cảnh Hoà của mình. Lúc này chính là thời khắc quan trọng để củng cố đạo tâm của đối phương. Liền tìm đến tên to kia, trả lại mối thù xưa. Chỉ có như vậy, mới có thể thành công khơi gợi hùng tâm tráng chí của hắn ta.
- Ta thực sự phải đánh với tên đó sao? Lỡ b·ị đ·ánh như lần trước nữa thì...- Nhìn về cơ thể vạm vỡ của đối phương, Cảnh Hoà vẫn là có chút sợ sệt trong lòng.
- Ngươi mà nói một tiếng nữa, có tin là ta đánh ngươi còn nặng hơn hắn hay không? Sợ quái gì mà không biết nữa, lên đi! Lằng nhà lằng nhằng mãi, ngươi có phải là đàn ông hay không thế?- Mắt thấy Cảnh Hoà muốn thoái lui, Triệu Hoài liền ra sức mà khích tướng.
- Nhưng...
- Nhưng hả?- Nói rồi, Triệu Hoài săn tay áo lên, khuôn mặt còn là cực kì bặm trợn.
Dọa cho Cảnh Hoà phải bất đắc dĩ mà tìm đến tên to cao kia. Còn tiếp tục dây dưa với Triệu Hoài, no đòn cũng không chừng. Mặc dù có chút run sợ nhưng trải qua những khổ luyện trước đây. Hắn ta dường như đã trở nên mạnh dạng hơn không ít.
- Chúng ta... Thách đấu... Với nhau đi!- Cảnh Hoà nhỏ giọng mà nói, cả người thì không khỏi cứng đờ.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì, nói lại xem nào?- Đối phương dùng giọng điệu có phần dữ tợn mà nói, dáng vẻ thì không khác hung thần là bao.
- Ta... Muốn thách đấu với ngươi!- Cảnh Hoà cố gắng bình tĩnh mà nói, khuôn mặt trong phút liền trở nên nghiêm túc.
- Vậy sao, dựa vào ngươi? Haha, cười c·hết ta rồi!- Đối phương được trận cười lớn, sự khinh thường theo đó mà thể hiện hết ra ngoài.
- Vậy... Ngươi có đánh hay không?- Đứng trước một màn này, Cảnh Hoà vẫn là giữ lấy cảm xúc của bản thân, không chút dao động.
- Đánh, tất nhiên phải đánh rồi. Đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ thì mới thôi, haha!- Đối phương ngược lại là càng xem thường, thái độ còn là kiêu ngạo không ít.
Lời nói vừa dứt, Cảnh Hoà đã ra đòn đánh tới. Không chỉ nhanh mà còn là rất mạnh. Tên to cao đó có chút bất ngờ nhưng vẫn kịp thời ứng phó. Đưa tay chặn lấy lại b·ị đ·ánh lui về sau.
Như thế vẫn là chưa đủ, Cảnh Hoà liền thuận thế mà bật người lên cao. Một cước đá xuống, giáng thẳng lên người đối thủ. Dư chấn lan xa, uy lực kinh người. Khiến cho đối phương, theo đó mà ngã ra đất.
Chứng kiến thành quả của bản thân, Cảnh Hoà bất ngờ cũng tính là không ít . Xem ra những ngày vất vả luyện tập đó, cũng không phải là uổng công. Hướng mặt về Triệu Hoài, nở ra nụ cười rạng rỡ, vui sướng đan xen với thích thú.
- Ta làm được rồi, ta đánh bại hắn rồi, ta thành công rồi. Ta... Haha!- Cảnh Hoà cười phá lên, sự thoả mãn phải nói là dâng trào đến mức cực điểm.
Nhưng mọi chuyện nào đâu có đơn giản như thế, đối phương bất ngờ đứng dậy phía sau Cảnh Hoà. Khí tức của sự tức giận theo đó mà bộc phát ra ngoài, mười phần dọa người. Như thể, là phát cuồng đến nơi vậy.
- Chưa có thắng đâu, nhìn phía sau kìa!- Triệu Hoài bình thản mà nói, ngược lại không chút bận tâm.