Long Cơ Chiến Hồn

Chương 249: Bị phạt



Chương 249: Bị phạt

Ba người Thanh Đạt, Lí Sự, Cảnh Hoà sau khi chơi ngu, không nằm ngoài dự liệu, tất cả đều bị phạt lấy đó làm gương răn đe cho người sau. Triệu Hoài nhìn về một màn này, trong lòng liền hả hê không ít.

- Hazz, các ngươi cứ như thế này mãi, thực sự là khiến cho ta có chút thất vọng mà. Biết bao chuyện tốt không làm, đẹp đời phải đạo. Lại làm ra cái loại chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục này!- Triệu Hoài trề môi chê bai, bộ dạng thì mười phần đắc ý.

- Mé cái thằng chó kia, sao khi không ta ghét nó quá ta? Chuyện này do tên khốn ngươi mà ra, giờ lại làm bộ dáng dạy đời người khác. Đời ta chưa từng gặp qua cái thể loại đểu cáng như thế này. Hôm nay gặp phải, đúng là mở rộng tầm mắt!- Lí Sự nghiến răng mà nói, vẻ bất bình cũng theo đó mà hiện rõ.

- Cái tên khốn đó, sớm đã biết hắn không có nhân tính. Nào ngờ đến cái chuyện bỏ mặc anh em cũng có thể làm ra cho được. Chó c·hết mà!- Theo đó là những lời mắng nhiếc nhưng không kém phần văng tục vang lên, chủ yếu vẫn là hai người Thanh Đạt cùng với Lí Sự giải bày tâm trạng. Còn Cảnh Hoà, từ đầu tới giờ vẫn im như tờ.

- E hèm, giờ mới nói tới ngươi này. Hai cái tên đó b·ị b·ắt thì cũng thôi đi, ngươi còn xông vào làm gì? Bộ, muốn tăng độ khó cho ta? Ấn tượng thì có rồi đấy, không biết làm sao mà tẩy trắng đây này?- Triệu Hoài bỏ mặc ngoài tai những lời chửi mắng kia, dù sao hắn ta cũng quá quen rồi. Liền đi đến trước mặt Cảnh Hoà, ánh mắt giờ đây còn có phần giận dữ.

- Ta... Ta... Chuyện này do ta mà ra, ta cũng không thể bỏ mặc bọn họ vì ta mà bị phạt được!- Cảnh Hoà nhỏ giọng mà nói, nhưng ý chí lại kiên định không thôi.

- Thế là ngươi cùng với hai tên đó bị phạt chung cho vui chứ gì? Rảnh quá he? Không biết nên nói ngươi ngu hay là ngươi nghĩa khí đây? Chậc chậc, sao làm riết, ta giống người xấu thế nhở?- Triệu Hoài buông lời cảm thán, tâm tình thì không khỏi hài lòng.

- Ngươi có tốt bao giờ mà nói lời này, cái đồ khốn kia!- Thanh Đạt ở đứng một bên nói lời chen vào, càng mắng thì càng hăng.

- Đúng vậy, chuyện ác mà ngươi làm ra nhiều không kể siết. Rồi sẽ có một ngày, ngươi nhất định sẽ phải trả giá cho những việc làm mà mình gây ra!- Lí Sự ngay lập tức nói lời phụ họa, kèm theo đó là giọng điệu có phần âm trầm.

- Ngươi rủa ta đó à? Anh mày lại sợ quá cơ! Báo ứng của ta có hay không ta không biết nhưng báo ứng của các ngươi thì nó đang diễn ra đây này. Ngậm mồm vào, mà đứng đó đi, he he!- Triệu Hoài hùng hồn mà đáp, hắn ta còn bày ra dáng vẻ có phần đê hèn để chọc tức hai người bọn họ.

Thế là một trận khẩu chiến được diễn ra, anh hùng quần tụ. Một mình Triệu Hoài, đối chiến với hai người Thanh Đạt, Lí Sự. Thế nhưng hắn ta lại không rơi vào thế yếu, thậm chí còn có phần áp đảo so với hai cái tên kia.

- Mấy tên các em bị phạt mà xem ra cũng vui quá nè. Có cần thầy, phạt nặng thêm hay không?- Thầy Mạnh bất ngờ xuất hiện phía sau mấy người bọn họ, nhìn về tình cảnh này liền nói lời châm chọc.

- Có, thầy phạt cái tên c·hết tiệt này đi. Là hắn, kẻ chủ mưu của vụ việc lần này. Bọn em suy cho cùng, cũng chỉ là mấy tên tay sai mà thôi!- Thanh Đạt ngay lập tức đáp lời, vũng nước đục này tất nhiên là phải kéo Triệu Hoài xuống cùng.

- Gì? Các ngươi muốn vu khống cho công dân ba tốt là ta đây à? Nằm mơ đi, tự làm tự chịu, sao lại kéo người khác c·hết cùng thế này?- Triệu Hoài một mặt giả ngây giả dại, làm ra bộ dáng không biết gì cả.

- Hay lắm cái đồ khốn nạn này, ngươi ăn xong liền muốn phủi miệng mà đi. Chuyện mình làm ra lại không muốn nhận, đúng là đáng hận mà!- Cảnh Hoà cũng không chịu yếu, nhất định phải gây khó dễ cho tên đó.

- Triệu Hoài à, nếu em ấy đã nói như vậy rồi. Em xem, thầy không bắt em lại thì thực sự là phụ lòng người ta đấy!- Cánh tay của thầy Mạnh không biết từ bao giờ đã đặt lên vai đối phương, như thể là sợ rằng hắn ta chạy mất vậy.

- Chúng ta có gì thì từ từ nói, sao lại động thủ thế này? Thầy nghe em nói nè, không bằng không chứng, chỉ dựa vào một lời vu khống mà muốn bắt em. Như vậy, thì thực sự là không công bằng với con người ngay thẳng như em. Phải không?- Đối diện với tình thế này, Triệu Hoài ngược lại không chút lo sợ, bình thản mà đối mặt.

- Em nói như vậy, cũng có chút lí lẽ. Ừm, chuyện này hơi khó rồi đây!- Thầy Mạnh nhăn mặt, bộ dạng thì đôi phần khó xử.

- Thầy à, đừng nghe lời xảo trá của tên đó. Danh tiếng của hắn, ở cái học viện này ai mà không biết nó đốn mạt ra sao? Bắt lại đi, cần gì phải nhiều lời làm chi!- Lí Sự nói lời cay nghiến, ánh mắt căm phẫn lộ rõ. Dù sao hắn ta cũng là nhận tiền làm việc, khó tránh khỏi bức xúc trong lòng.

- Muốn bắt ta, nằm mơ đi!- Không biết từ bao giờ, Triệu Hoài đã thoát khỏi bàn tay của thầy Mạnh. Thế là hắn ta nhanh chân rời đi, còn tiếp tục ở lại hồi lâu, e là có hoạ tới thân.

- Nếu Triệu Hoài đã rời đi rồi thì các em nên ngoan ngoãn mà chịu phạt. Làm gì không làm, nửa đêm nửa hôm lại đi giả c·ướp hù người ta. Đã vậy, còn là ở giữa học viện nữa chứ. Riết rồi, không biết các em nghĩ gì trong đầu nữa? Tưởng thế là ngầu à?- Thầy Mạnh ánh mắt đăm chiêu nhìn về bọn họ, lắc đầu ngao ngán mà xoay người rời đi. Đây, đều là tương lai của học viện cả đấy.

Triệu Hoài sau khi rời đi, để lại đám người họ ở đây than khóc với trời. Hắn ta thì thư thái an nhàn, hưởng thụ cuộc sống. Như thể là đang trêu ngươi mấy người bọn họ vậy. Sống như vậy, bảo sao không thảnh thơi cho được.

Vào buổi chiều của ngày hôm đó, Cảnh Hoà sau khi hoàn thành h·ình p·hạt của bản thân. Liền tiếp tục theo chân Triệu Hoài, làm xằng làm bậy nữa. Có điều là lần này, hai người bọn họ không làm gì cả. Chỉ ngồi trên ghế đá, bình thản mà nhìn về cảnh đẹp hoàng hôn.

- Ông Bụt, chừng nào chúng ta mới hành động nữa vậy?- Cảnh Hoà gấp gáp mà hỏi, không khỏi háo hức trong lòng.

- Ta đang nghĩ cách đây này, ngươi tưởng muốn cua gái là dễ lắm à? Cách, không phải là từ trên trời rơi xuống đâu, mà là động não mới có. Trường hợp của ngươi, lại là trường hợp khó. E là phải tốn không ít công sức đây!- Triệu Hoài nghiêng đầu về sau, thở dài từng hơi mệt mỏi.

Nhắm mở đôi mắt, bóng hình quen thuộc lại xuất hiện, Diệp Ninh. Thấy thế, hắn ta càng là thở dài ngao ngán. Nhưng cô ta thì ngược lại, sự vui mừng thích thú đều thể hiện hết trên khuông mặt.

- Sao anh lại không vui thế?- Diệp Ninh mặt đối mặt với đối phương, ánh mắt còn là có chút mong chờ.

- Hazz, vui gì nổi mà vui, ngồi xuống đây đi, kể cho mà nghe! Còn thằng này nữa, né qua bên đó một chút coi!- Triệu Hoài đối với cô ta, nhẹ giọng mà nói nhưng đối với Cảnh Hoà, gằn giọng mà hét. Trong lòng hắn, sớm đã có sự thiên vị đối với nàng ấy.

Cảnh Hoà thì ngoan ngoãn làm theo, nét mặt thì ngơ ngác thấy rõ. Trước tình hình này, càng làm cho sự khâm phục của hắn dành cho Triệu Hoài thêm phần kính nể. Nhìn lại bản thân, cũng chỉ có thể ngao ngán thở dài trong bất lực.