Triệu Hoài đánh tới đánh lui, đánh xuôi đánh ngược. Kết quả là bản thân lại rơi vào cái bẫy của người khác, muốn phản kháng nhưng lực bất đồng tâm. Không còn cách nào khác đành chấp nhận hiện thực, trở thành con cờ thế mạng cho người đó.
- Hay lắm, ngày hôm nay ta nhớ kĩ rồi, ngày sau tất báo!- Triệu Hoài hiện tại cũng chỉ có thể lầm bầm trong miệng, uất hận trong lòng.
Đối diện là thái độ kiêu căng của Học viện Long Cơ, người của Học viện Ngự Quy làm sao mà chịu cho thấu. Phải nhân cơ hội này dạy dỗ cho bọn họ một bài học, đòi lại thể diện đã mất trước đây mới được.
- Hừ, hai thầy trò các ngươi, nói xàm đủ chưa? Tốp 1 đầu bảng, nào đâu tới lượt hạng người này đạt được!- Phúc Trọng cười lạnh một tiếng, buông lời mỉa mai.