Một bên khác, Học viện Ngự Quy. Tại đây, bọn họ đang bàn bạc đối sách. Xem xem làm sao đối phó với Triệu Hoài mới phải. Dù sao hắn ta, cũng quá là tà rồi. Không cẩn thận, người thiệt chính là bản thân.
- Thế nào rồi? Hành tung của tên đó dạo gần đây ra sao?- Phúc Trọng cất tiếng, sắc mặt còn là có chút trầm ngâm hiếm thấy. Trước mặt hắn ta giờ đây, chính là một người đồ đen.
- Tên họ Triệu đó, ngoài gây phiền phức ra thì không có việc gì đáng quan ngại cả. Sự tình cụ thể là như thế này...- Đối phương đáp lời, kể rõ đầu đuôi câu chuyện.
- Vậy sao? Thế thì có chuyện vui rồi đây. Đem chuyện này, nói rõ cho mọi người biết đi. Để bọn họ thay chúng ta, chăm sóc tên đó thật tốt!- Phúc Trọng nhẹ cười, tâm tình không khỏi thích thú.
- Vâng!- Nói rồi, đối phương cũng theo đó mà biến mất.
Người đó vừa đi, người khác liền bước vào. Sau cuộc so tài với Triệu Hoài lần trước, Gia Kiệt giờ đây đã bình phục đôi phần. Hiện tại, hắn ta cũng chính là người giữ lấy vị trí tốp 1 của cuộc thi lần này.
- Thầy, có chuyện gì thế?- Gia Kiệt mở lời, một mặt nghi hoặc.
- Không có chuyện gì cả. Thế nào, thương thế đã lành chưa?- Trọng Phúc cất tiếng, bất giác mà nhíu mày.
- Không còn đáng ngại nữa rồi, bây giờ đã có thể tiếp tục cuộc thi!- Gia Kiệt khẳng khái mà nói, một thân khí thế ngời ngời.
- Thế thì tốt! Nhớ lấy, cuộc thi lần này. Chúng ta bằng mọi giá, đều không thể thua. Em là niềm tin của thầy, tốt nhất phải thắng. Thua một cái là không tiền chung đâu đấy!- Phúc Trọng trầm giọng mà nói, một mặt nghiêm túc lộ rõ.
- Thầy yên tâm, chỉ cần tên đó không giở trò bẩn thỉu. Thì hạng nhất, chắc chắn sẽ về tay em!- Gia Kiệt mạnh miệng mà đáp, khí tức càng là mạnh mẽ bội phần.
- Em nói như vậy thì thầy yên tâm rồi. Chỉ cần hạng nhất về tay chúng ta thì tất nhiên sẽ không thiếu phần thưởng cho em!- Phúc Trọng nói tiếp, vẻ mặt hài lòng không thôi.
Trở lại với Học viện Long Cơ, tin đồn Triệu Hoài đem bom ném vào đồng đội được phát tán một cách cực kì nhanh chóng. Người người sau khi hay tin đó, ai nấy cũng đều là mười phần căm phẫn.
Thế là rất nhanh, một nhóm nhỏ đã được thành lập. Họ đứng trước lớp C, không ngừng b·iểu t·ình. Mục đích chính là muốn t·rừng t·rị cái tên khốn nạn đó, đòi về cho bản thân một cái công đạo.
- Cái tên Triệu Hoài khốn kiếp kia đâu rồi, còn không mau cút ra đây!
- Ngươi có còn là con người hay không vậy, lại ra tay với đồng học? Con người chứ có phải là con chó quái đâu, mà hở tí là cắn bậy vậy!
- Đúng đấy, bọn ta làm gì có lỗi với ngươi, mà ngươi lại lấy bom ném bọn ta. Hôm nay mà không đưa ra một lời giải thích rõ ràng thì đừng hòng yên tâm!
- Mẹ kiếp nó, đừng ai cản ta, để ta liều với hắn. Hôm nay, có hắn thì không có ta!
Bọn họ càng chửi thì càng hăng, âm thanh cứ thế mà vang lên không ngừng. Việc này kinh động đến không ít người, trong đó có cả thầy Mạnh. Nhìn về đám người bọn họ, trai có gái có, ta có địch có. Ai nấy cũng đều đồng lòng, quyết t·rừng t·rị tên khốn ấy cho bằng được.
- Wa, cái thằng nhóc Triệu Hoài đó, bên ngoài lại làm ra chuyện gì nữa rồi. Sao người ta lại tìm đến cửa để mắng vốn thế này?- Thầy Mạnh buông lời cảm thán, tâm tình vẫn là có chút ngao ngán.
- Triệu Hoài cái tên khốn nhà ngươi, có gan làm mà không có gan nhận. Gây họa xong lại trốn chui trốn nhủi, không dám gặp ai. Đúng là hèn hạ mà!- Quần chúng hét lớn, phẫn nộ không thôi.
- Là ai tìm ta vậy? Mà có chuyện gì các ngươi lại tụ tập ở đây đông vui thế?- Lúc này, Triệu Hoài mới từ sau lưng bọn ta mà xuất hiện, một mặt vô (số) tội. Cùng với Cảnh Hoà, trên vai chính là heo rừng.
- Tên khốn kh·iếp nhà ngươi, còn dám xuất hiện nữa à? Ra tay với đồng học, đúng là gan to bằng trời mà!- Quần chúng tiếp tục hét lớn, mười phần căm phẫn.
- Gì chứ? Ngươi nói cái quái gì thế? Ta nghe không hiểu!- Triệu Hoài nhẹ cười, vẫn là gợi đòn như cũ.
- Ngươi còn muốn chối? Sáng nay, ngươi đem bom ném bọn ta, có phải như vậy không?- Đối phương buông lời chất vấn, nhìn về vẻ mặt đó càng là tức điên.
- Chuyện này đó à? Ta... Ta nói là ta không biết, các ngươi có tin hay không hả?- Triệu Hoài thuận thế, liền đem bọn họ trêu đùa một phen.
- Ngươi... Dám làm lại không dám nhận, hèn hạ! Có đáng mặt là đàn ông hay không vậy? Nếu ta là ngươi, sớm đã đập đầu vào tường, c·hết khuất đi cho rồi!- Đám người bọn họ giờ đây, ra sức mà mắng mỏ.
- Ta có đáng mặt là đàn ông hay không, chuyện này hình như cũng không liên quan đến các ngươi thì phải. Còn về chuyện n·ém b·om gì đó, các ngươi có bằng chứng hay không mà lại nói là ta làm? Nói chuyện mà không có bằng chứng, là không đáng tin đâu đấy!- Triệu Hoài vẫn là như cũ, hời hợt mà trả lời bọn họ.
- Dựa vào cái đức hạnh của ngươi thì cần gì phải có bằng chứng. Không cần nghĩ cũng biết, chuyện này ắt hẳn là do ngươi làm!- Thanh Đạt từ trong đám người bọn họ bước ra, khẳng khái mà nói.
- Way, ngươi làm gì bên đó thế? Uống lộn thuốc rồi à? Lại vì người ngoài mà đối phó ta!- Nhìn về đối phương, ánh mắt Triệu Hoài tràn đầy khinh miệt.
- Ta là sứ giả chính nghĩa, vì công bằng mà đến. Nào đâu có quen biết cái loại người khốn nạn như ngươi. Bớt thấy người sang mà bắt quàng làm họ đi!- Thanh Đạt đáp lời, khinh bỉ cũng tính là không kém.
- Wa, hai cái đứa này trở mặt với nhau à? Anh em tương tàn sao? Có trò hay để xem rồi!- Thầy Mạnh liền đứng một bên, hóng hớt tình hình.
- Hay đấy, cũng ra gì phết! Kẻ c·ướp hoàn lương à? Không biết là thằng đần nhà ngươi, có gì muốn nói đây!- Lời này nói ra, Triệu Hoài đem đối phương bỡn cợt cũng tính là không ít.
- Ta thay mặt cho mỗi người ở đây, đứng ra mà đòi lại một cái công đạo đã mất. Ngươi bất chấp tất cả, ra tay với đồng học. Tội trạng này, ngươi giải thích ra sao?- Thanh Đạt dõng dạc mà nói, khí thế ngời ngời.
- Ta đã nói rồi, không bằng không chứng mà lại buộc tội ta thì không khác gì người si nói mộng cả. Nào lấy bằng chứng ra đi, rồi chúng ta nói chuyện tiếp!- Triệu Hoài tiếp lời, không kém phần thách thức.
- Các ngươi còn chờ gì nữa, còn không mau lấy bằng chứng ra đây!- Thanh Đạt đưa mắt nhìn về đám đông, bọn họ lại lặng ngắt như tờ.
- Bằng chứng, làm gì có bằng chứng!- Một người trong số bọn họ đáp lời, nhỏ giọng mà nói.
- Wa, các ngươi nói như vậy mà nghe được à? Vậy tại sao lại hùng hùng hổ hổ mà kéo đến đây ghê thế?- Thanh Đạt nhíu mày, một mặt khó hiểu lộ rõ.
- Tại nghe thiên hạ đồn, nên mới đến đây xem sao? Còn cái gọi là bằng chứng đó, ai biết gì đâu à?- Đối phương cười trừ, nhẹ giọng mà đáp.
- Mẹ nó, vậy các ngươi hét nửa ngày trời, cuối cùng là hét cho vui à?- Nghe được lời này, Thanh Đạt không khỏi nhăn mặt. Biểu tình còn là có chút nghi ngờ nhân sinh.
- Nó đó, rảnh rỗi sinh nông nổi chơi vậy thôi. Chứ ta có biết gì đâu, tại thấy đây đông vui quá nên tiện thế ghé vào chơi chút. Ai mà ngờ, các ngươi chửi lộn ghê thế!- Đối phương nói tiếp, bày ra dáng vẻ vô tội.