Một lần nữa, Triệu Hoài cùng với mấy người bọn họ tụ họp lại với nhau. Ra sức mà huyễn hoặc đối phương, lao đầu vào những cuộc ăn chơi không hồi kết. Chỉ có như vậy, bước đầu của kế hoạch mới được coi là thành công.
- Anh em từ từ uống đi nhé, ta là ta đi vệ sinh một cái. Cấm về đấy!- Triệu Hoài lên tiếng, loạng choạng mà đứng dậy.
- Ngươi ổn không đấy? Coi chừng té cấm đầu đó!- Tấn Tài thiện ý nhắc nhở, tâm tình còn quan tâm không ít.
- Yên tâm, yên tâm! Mới bao nhiêu đây thì nhằm nhò gì, ta uổng cả thùng còn được nữa mà!- Triệu Hoài tự tin mà đáp, nhưng dáng vẻ thì lại ngã tới ngã lùi.
Đang lúc tưới cây, không biết từ đâu một con yêu ma xuất hiện trước mặt Triệu Hoài. Nó nhe nanh múa vuốt, dữ tợn không thôi. Hai bên trố mắt nhìn nhau, bầu không khí ngay lập tức trở nên có chút dị thường.
Long Tinh Quái, dáng vẻ giống người, linh tính rất cao. Chỉ có điều là lớp da bên ngoài nhẵn nhụi như không, sáng bóng như tờ. Đổi lại là bộ móng của nó, sắc bén vô cùng. Kết hợp với chiếc đuôi dài, là cực kì linh hoạt.
Chưa kịp để cho hắn ta phản ứng, yêu ma đã t·ấn c·ông đến. Một vuốt chém tới, lại bị Triệu Hoài nghiêng người tránh một cách dễ dàng. Nhưng như thế, nó vẫn là chưa chịu từ bỏ, liên tục mà ra đòn đánh đến.
Triệu Hoài bước chân loạng choạng, lại có thể hoàn toàn tránh né tất cả các đòn t·ấn c·ông đó. Hắn ta còn thuận thế mà kẹp cổ yêu ma, một hơi siết chặt. Nó không kịp phản ứng đã bị đối phương giáng thẳng một cú đấm vào đầu, đau điếng cả người.
- Gặp nhau là có duyên! Đi, theo ta vào đây!- Vừa nói, Triệu Hoài vừa đấm vào đầu yêu ma mấy cú nữa. Ngay lập tức, nó liền trở nên ngoan ngoãn hơn.
- Éc éc éc!- Thế là dưới sức ép của hắn ta, nó bị lôi đi một cách thô bạo.
Đám người bọn họ đang ăn uống no say, lại được phen hoảng hốt. Mắt thấy, chính là Triệu Hoài đang lôi lôi kéo kéo với một con yêu ma. Nó muốn phản kháng liền bị hắn ta ra tay đ·ánh đ·ập không thương tiếc, cưỡng chế mà lôi vào.
- Wa, mẹ nó, ngươi điên rồi à? Đó là yêu ma đấy, ngươi dẫn vào đây làm gì thế?- Nhìn về một màn trước mặt, Tấn Tài hoảng sợ không thôi.
- Yêu ma cũng là con người mà, trong bàn nhậu thì chúng sinh bình đẳng. Bất kể là ai đi chăng nữa, đối với ta mà nói, đều là như nhau. Nào, ngồi xuống đi! Làm gì mà đứng lên hết thế kia?- Triệu Hoài khẳng khái mà nói, thản nhiên như thường.
- Cái tên này, hắn điên rồi, điên rồi!- Tấn Tài đứng một bên, hoang mang không ít.
- Nào, ngươi cũng uống đi! Không uống là không nể ta đâu đấy!- Nói rồi, Triệu Hoài cưỡng chế mà đổ bia vào miệng yêu ma mặc cho nó có phản kháng ra sao đi chăng nữa.
Chứng kiến một màn này, đám người bọn họ đúng là không biết nói gì hơn. Ai nấy, cũng là đều là một mặt ngơ ngác lộ rõ. Đã gặp qua nhiều kẻ điên rồi, lại chưa từng thấy kẻ nào điên như vậy.
- Các ngươi còn đứng đó làm gì nữa, mau ngồi xuống đi. Yên tâm, có ta ở đây rồi, nó muốn làm loạn cũng không được đâu!- Triệu Hoài nói tiếp, vẫn là cái dáng vẻ bình thản đó.
Dưới sức ép của hắn ta, bọn họ không còn cách nào khác mà một lần nữa ngồi vào bàn nhậu. Nhưng mà giờ đây, ai nấy cũng đều cảnh giác không thôi. Lần này chơi, đúng là kích thích thật mà.
- Không sao đâu, không sao đâu. Lần đầu bỡ ngỡ, lần sau thì quen ấy mà. Đối với hắn ta mà nói, đây chỉ là thường thôi, thường thôi!- Cảnh Hoà nói lời chấn an, nhưng tâm tình thì hoang mang không ít.
- Ngươi nói không sao, sao mà tay ngươi run thế? Lừa nhau à?- Tấn Tài nhìn về biểu hiện bất thường của đối phương, không khỏi hoài nghi.
- Gió lùa nên lạnh thôi, không sao cả!- Cảnh Hoà gượng cười mà đáp, tìm một cái cớ lấp liếm cho qua.
Khung cảnh hiện tại, chính là mấy người bọn họ một bên. Triệu Hoài cùng với yêu ma một bên, tạo thành bức tranh hai phần riêng biệt hoàn toàn trái ngược nhau. Một bên thì tự nhiên tự tại, bên còn cảnh giác là vẫn còn đó.
- Uống đi! Ngươi mà không uống là không nể mặt ta được đâu đấy! Dô!- Triệu Hoài không ngừng đổ bia vào miệng yêu ma, ép cho uống đến mức không biết trời trăng gió mây là gì.
- Ô, éc ô éc!- Dưới sự ép buộc của hắn ta, yêu ma lúc này đã say bí tỉ. Không tự chủ, mà uống lấy uống để.
- Ta là ta quý ngươi lắm đấy, anh em mình từ đây là cột chèo với nhau. Sống c·hết không rời, có biết không hả? Sau này có đồ ngon đồ tốt gì, nhớ chia đều cho ta đó!- Triệu Hoài nói nhỏ với yêu ma, còn là một mặt thâm tình hiếm thấy.
- Éc ô éc, éc éc ô éc éc!- Yêu ma đáp lời, vui vẻ mà cạn ly với đối phương.
- Đấy, như vậy mới phải chứ, uống đi!- Triệu Hoài nghe được lời đó, nhẹ gật đầu hài lòng.
- Wa, hắn ta như vậy lâu chưa? Nhìn thì bình thường nhưng lại bất thường thế không biết nữa?- Tấn Tài giờ đây, cũng chẳng biết nói gì cho phải.
- Chuyện này ấy à? Đối với hắn ta mà nói, không có gì gọi là đáng ngại cả! Nào, dô đi!- Cảnh Hoà tiếp lời, rồi lại nhìn về Triệu Hoài, ánh mắt đó tràn đầy tin tưởng.
Vậy mới thấy, không có chuyện gì là một bữa nhậu không thể giải quyết. Từ thâm thù đại hận cho tới khác chủng loài vẫn có thể cùng nhau ngồi vào một chỗ. Tán gẫu đôi lời, trút bầu tâm sự.
Đang lúc mọi người trò chuyện vui vẻ, thì một âm thanh quen thuộc truyền tới. Phá tan đi bầu không khí nơi đây, báo hiệu cho chuyện chẳng lành sắp xảy ra. Ngay lập tức, lông tơ trên người Triệu Hoài bất giác mà nổi hết cả lên.
- Triệu Hoài, anh đâu rồi? Có phải là anh lại trốn đi nhậu ở đâu hay không hả?- Diệp Ninh bên này, cực lực mà tìm kiếm hắn ta. Âm thanh ấy, vang rền cả một vùng trời.
- Giải tán, giải tán đi! Không ổn rồi, cô ta mà bắt gặp ta ở đây, chắc lột da ta ra quá!- Lời này nói ra, Triệu Hoài còn là một mặt hoảng hốt lộ rõ.
- Wa, ăn nhậu gì mà hèn thế? Có đáng mặt là đàn ông hay không vậy? Chỉ là một người con gái thôi, lẽ nào ngươi sợ sao?- Tấn Tài nói lời chế giễu, ánh mắt còn là có chút khinh thường trong đó.
- Xì, sợ thì đã làm sao? Người ta tìm thì mình chạy thôi, có gì đâu mà hèn? Ta đi trước đây, các ngươi ở lại bảo trọng. Ngày mai giờ cũ, không gặp không về!- Triệu Hoài mạnh miệng mà đáp nhưng không quên chuồn nhanh, kẻo lại mềm mình.
Thấy vậy, đám người bọn họ cũng nhanh chóng rời đi. Chỉ còn lại một mình Long Tinh Quái đang ngồi đây mà say quắc cần câu. Nó hiện giờ, nhìn đường còn không rõ nói chi tới chạy trốn.
Chẳng mấy chốc, Diệp Ninh đã tìm đến nơi này. Mắt thấy, chính là một con yêu ma đang ngồi nhậu một mình. Ngay lập tức, cô ta hùng hổ mà đi tới. Cầm chặt cây gậy trong tay, ánh mắt còn là dữ tợn không ít.
- Này, có thấy Triệu Hoài anh ấy ở đâu hay không hả?- Diệp Ninh lớn tiếng mà nói,
- Éc éc éc!- Nghe được lời đó, yêu ma liền kêu lên từng tiếng dài mà hồi đáp.
- Nhậu nhậu nhậu, tối ngày cũng chỉ biết nhậu. Hỏi tới thì không biết gì cả, đúng là đồ vô dụng mà!- Nói rồi, Diệp Ninh hậm hực mà rời đi. Để lại nó, ngơ ngác không hiểu chuyện gì.