Tình thế hiện tại, đối với cả hai mà nói, là nguy hiểm luôn luôn rình rập. Chỉ cần bất cẩn một giây thôi, liền phải trả giá thật đắt. Ai nấy trong hai người bọn họ, cũng vì điều này mà trở nên nghiêm túc. Bởi vì họ hiểu rằng, nơi đây không thể tồn tại cái gọi là sai lầm.
Dưới sự yểm trợ cực lực của Triệu Hoài, Cảnh Hoà một đường tiến tới nhưng gian nan là vẫn còn đó. Hắn ta đã vượt qua không biết là bao nhiêu yêu ma cùng với khổ nạn, mới có thể an toàn hội ngộ với đồng minh.
- Phù phù, mệt c·hết mất, xém tí thì toi. Cũng mai là ta phước lớn mạng lớn, giữ được tấm thân này, không thì phải làm làm mồi ngon cho bọn chúng rồi!- Cảnh Hoà giờ đây, mệt mỏi không ít.
- Đừng nói nhiều nữa, mau vứt cái thứ ấy đi. Không thì ta với ngươi, phải làm mồi ngon cho bọn chúng thật đấy!- Triệu Hoài lớn tiếng mà hét, càng là ra sức đàn áp yêu ma trước mắt.
Nghe được lời đó, Cảnh Hoà từ trong người liền lấy ra một cái túi hương nhỏ. Trực tiếp ném thẳng xuống phía dưới, nơi mà các yêu ma không ngừng lao lên. Ngay lập tức, bọn chúng chỉ vì tranh giành túi hương ấy mà xâu xé lẫn nhau. Sau khi nhận thấy đó chỉ là vật c·hết, bọn nó mới biết rằng bản thân bị lừa. Liền chuyển dời tầm mắt sang hai con người phía trên kia, bất chấp tất cả mà một lần nữa t·ấn c·ông bọn họ.
- Wa, cái thứ đồ chơi đó, cũng tốt thật đấy. Thiếu chút nữa là hại ta m·ất m·ạng, người kiếm đâu ra mà hay thế?- Nhìn về cảnh tượng trước mặt, Cảnh Hoà buông lời cảm thán.
- Xì, đó cũng chỉ được coi là một loại mùi hương kích thích bản năng khát máu của bọn nó mà thôi, không có gì gọi là to tát cả. Ngươi đấy, sau này đi theo ta còn học hỏi dài dài. Những thứ như thế này, chỉ là hàng thứ phẩm. Đồ cao cấp nó còn ở phía sau kia kìa, từ từ mà chơi!- Triệu Hoài đáp lời, đắc ý không thôi.
- Cầm lấy đi, trò hay giờ mới bắt đầu!- Triệu Hoài đem khẩu Gatling của mình, giao cho đối phương. Còn bản thân thì tất nhiên là phải xài thứ tốt hơn rồi.
Mắt thấy, hắn ta từ trong người lấy ra một khẩu Bazooka màu đen cực chất. Không nói nhiều lời, liền trực tiếp khai nòng. Từ tiếng 'Bằng bằng bằng' ban đầu, giờ đã chuyển sang tiếng 'Bùm bùm bùm' rền cả một vùng trời. Thứ đồ chơi trên tay, uy lực phải nói là cực mạnh.
Chứng kiến một màn này, Cảnh Hoà bất giác mà há hốc mồm. Không ngờ tới đối phương, lại có nhiều chiêu trò đến thế. Xem ra bản thân vẫn là quá ngây thơ, quá khờ dại. Con đường dài phía trước, cần phải học hỏi thêm nhiều.
- Người... Đúng là hết nước chấm mà!- Cảnh Hoà hiện tại, càng là ngưỡng mộ đối phương bội phần.
- Nói nhiều như thế làm gì, bắn đi! Nó tới rồi kìa, giờ không phải lúc cảm thán đâu. Ngươi muốn c·hết à? Nghiêm túc vào!- Triệu Hoài luôn tay luôn chân, nghiêm mình phòng thủ. Nguy hiểm là vẫn còn đó, nào đâu dám lơ là.
- Biết rồi, để ta, khai nòng!- Ngay lập tức, Cảnh Hoà liền đem khổ cực ban nãy trả lại cho kẻ địch.
Với khẩu sáu nòng trong tay, hắn ta dễ dàng đồ sát tứ phương. Yêu đến diệt yêu, ma đến diệt ma, giữa biển trời mênh mông này, không ai có thể cản bước được hắn. Đây có lẽ là lần Cảnh Hoà cảm thấy sảng khoái nhất, cái cảm giác nắm giữ sống c·hết của người khác trong tay như thế này, quả thật là quá đã.
Triệu Hoài kế bên cũng chẳng chịu kém cạnh, hợp lực với đối phương mà ra tay t·hảm s·át. Hai người bọn họ, nhịp nhàng uyển chuyển mà hỗ trợ cho nhau, bù đắp khuyết điểm, phải nói là cực kì ăn ý. Ngươi bắn ta nổ, thứ gì mà chịu cho nổi.
Chẳng mấy chốc, yêu ma đã bị bọn họ tiêu diệt hơn nữa. Thây chất thành đống, máu chảy thành dòng. Khung cảnh nơi đây, một màu t·ang t·hương, ngập tràn trong biển lửa. Nhưng như vậy, vẫn không thể cản được bước chân của yêu ma.
- Cái lũ này, dai như đỉa đói thế? Muốn lấy mạng của ta à? Dựa vào chút thực lực ít ỏi đó của các ngươi, nằm mơ đi!- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, nào đâu có xem bọn nó ra gì.
- Bụt ơi, hình như là... Hết đạn rồi thì phải!- Cảnh Hoà bất chợt lên tiếng, vẻ mặt còn là hoang mang không ít.
- Hết đạn rồi sao? Cầm lấy đi, chúa phù hộ nhà ngươi!- Triệu Hoài từ trong người lấy ra một con dao cùn mà đưa cho đối phương, vẻ mặt thì không khỏi thờ ơ.
- Ơ, đùa nhau à? Đây là đang đùa nhau có phải không? Đạn không đưa, đưa cho con thứ này làm chi? Muốn con xuống dưới, cắt máu ăn thề với yêu ma sao?- Nhìn về v·ũ k·hí trên tay, Cảnh Hoà mười phần ngơ ngác đến ngỡ ngàng.
- Đạn đâu ra nữa mà bắn, hết rồi! Ai mà biết, yêu ma ngươi dẫn dụ lại nhiều đến thế. Chịu khó một chút đi, sau lần này ngươi mà còn sống, ta đưa đạn cho ngươi bắn thổi mái luôn!- Triệu Hoài nhẹ cười với đối phương, ấm áp như ánh nắng mùa hạ nhưng lại mang hơi hướng của mùa đông lạnh giá.
- Wa wa wa, ngươi thật sự là tốt với ta mà. Không ấy, hai người chúng ta đổi vị trí với nhau có được không hả? Người xuống dưới đó đánh đi, ta trên đây yểm trợ cho!- Cảnh Hòa gượng cười, tìm cách phó thác.
- Đánh cho ngươi hay đánh cho ta mà ý kiến lắm thế. Hạng nhất đầu bảng, không phải là ai cũng có tư cách đó đâu. Ngươi đấy, không liều mạng một chút thì khó mà đạt được thành tựu. Những chuyện liều mạng như thế này, ta làm qua nhiều rồi. Giờ là đến lượt ngươi đấy, ở đó nhiều lời!- Triệu Hoài khẳng khái mà nói, tựa hồ lại mang một chút lí lẽ.
- Nhưng mà...
- Nhưng nhị nữa, xuống đi!- Chưa kịp để đối phương nói hết lời, Triệu Hoài đã trực tiếp xô ngã hắn ta.
- Hazz, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, mệt c·hết ta đi được!- Triệu Hoài thở dài một hơi, thư thái mà nhìn. Vẻ mặt đó, còn là có chút hài lòng.
- Aaa, c·hết tiệt!- Cảnh Hoà dựa vào thân thủ của mình, thành công an toàn tiếp đất.
Nhưng đưa mắt nhìn về xung quanh thì tình hình không được khả quan cho mấy. Hàng trăm con yêu ma đang nhìn về hắn ta bằng ánh mắt thèm khát. Nước dãi chảy ròng, như thể muốn ăn tươi nuốt sống tên này ngay tại chỗ vậy.
- Wa, có cần chào đón ta nồng nhiệt như thế này không? Né né ra đi, đều là người mình cả, không cần phải khách sáo!- Cảnh Hoà cất tiếng, đổi lại là một gầm gừ của bọn chúng.
- Nhìn kìa, đĩa bay kìa!- Ngay lập tức, hắn ta chỉ tay lên trời.
Nhân cơ hội bọn chúng không chú ý, liền ra sức mà bỏ chạy. Yêu ma quay đầu nhìn lại, mắt thấy là con mồi của mình đang chạy mất. Ngay tức thì, liền điên cuồng mà truy đuổi. Miếng mồi ngon béo bở từ trên trời rơi xuống này, làm sao mà bỏ qua cho được.
- Wa, đừng có đuổi ta nữa mà, xin các ngươi đấy. Thịt của ta, nó không có ngon đâu!- Tiếng thét của Cảnh Hoà, cứ thế mà vang vọng khắp nơi.
- Nhìn kìa, yêu người hòa hợp với nhau, nô nức vui đùa. Trông có vui không chứ?- Triệu Hoài phía trên, buông lời cảm thán.
- Ngươi chơi như vậy, không sợ chơi c·hết hắn ta sao?- DG bất chợt lên tiếng, tâm tình không khỏi hoài nghi.
- Chỉ là chút thử thách nhỏ mà không vượt qua được thì lấy chấn áp quần hùng, đứng đầu cuộc thi này. Ngươi phải biết, kẻ mạnh nào mà không từng trải qua sinh tử chiến. Chỉ có như vậy, mới có thể cá chép hóa rồng, xưng bá một phương!- Triệu Hoài nhẹ cười, ánh mắt còn là chăm chú quan sát không thôi.