Bên này, Cảnh Hoà dựa vào Toái nguyệt huyết đao trong tay mà càn quét bốn phương. Yêu ma nơi đây, đã bị hắn ta tiêu diệt gần sạch. Cũng chỉ còn lại lác đác vài con chống cự trong vô ích, không đáng kể là bao.
- Tới đây, các ngươi có ngon thì bơi vào hết đây. Một mình ta chấp hết!- Cảnh Hoà hét lớn, tâm tình phấn khích không thôi.
Toái nguyệt huyết đao sau khi trải qua một màn chém chém g·iết g·iết, đã không còn cái dáng vẻ rỉ sét trước đây mà thay vào đó là một thanh đoản đao sắc bén. Mỗi một nhát chém xuống, đều trực tiếp đoạt mạng kẻ địch.
Cảnh Hoà giờ đây, một người một đao, không ngán bất kì một ai. Tình thế hiện tại đã hoàn toàn đảo ngược, thay vì bị lùa đánh như ban nãy. Hắn ta giờ đã ở một cương vị khác, lùa đánh ngược lại bọn chúng.
- Đứng lại cái lũ khốn kiếp kia, lúc nãy dí đánh ta hăng lắm mà. Sao giờ lại chạy? Còn không mau đưa cổ đây để ta chém!- Cảnh Hoà ra sức mà truy đuổi, trả lại thù xưa.
Đang lúc hắn ta hăng hái thì bản thân lại vô tình lọt vào cảm bẫy của đối phương. Yêu ma trước mắt, liền tản ra bốn hướng. Chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì dưới lòng đất xuất hiện một đôi bàn tay, nhanh như chớp mà tóm lấy chân Cảnh Hoà.
Không kịp phản ứng, hắn ta đã bị lôi ngã. Từ dưới đất trồi lên một con yêu ma cực lớn, thân cao hai mét. Vẻ mặt mười phần dữ tợn, răng nanh sắc nhọn, đôi mắt trợn tròn, trông đáng sợ vô cùng.
Ngay lập tức, nó hống lên một tiếng thật lớn, không khỏi chói tai. Nhân lúc đối phương còn chưa hồi thần, liền đem Cảnh Hoà quật tới quật lui. Không ngừng va đập mạnh với mặt đất, theo đó là thương tổn đã bắt đầu xuất hiện trên người hắn ta.
Không chịu yếu thế, Cảnh Hoà cố sức xoay người, chém ra một đao. Chỉ có như vậy, mới có thể tìm đường sống trong kẻ c·hết, còn hơn là nằm yên chịu trận. Nhưng đáng tiếc, đao ấy lại quá ngắn, không chém trúng vào người nó, phản công bất thành.
Đổi lại, là yêu ma ra sức mà h·ành h·ạ lấy hắn ta. Thương thế trên người Cảnh Hoà, càng là chồng chất thêm nhiều. Cơn đau truyền đi toàn thân, hai mắt mờ dần. Chỉ vì một phút lơ là, mà đây là cái giá phải trả.
Giữa lúc đó, một thanh âm quen thuộc lại vang lên. Không biết từ đâu bắn tới, là vô số viên đạn xuyên giáp nhắm thẳng vào đầu của yêu ma này. Không quá ba giây, nó đã đổ gục xuống. Cảnh Hoà cũng theo đó mà thoát khỏi cửa tử.
Đưa mắt nhìn tới, chính là Triệu Hoài cùng với khẩu Gatling của hắn. Với món v·ũ k·hí này trong tay, những con yêu ma kia cũng đừng hòng chạy thoát. Chưa tới ba phút, hắn ta đã dễ dàng giải quyết tất cả.
- Phù, vẫn là món đồ này hữu dụng. Còn ngươi nữa, có sao không đấy?- Triệu Hoài nhìn về đối phương, lạnh giọng mà nói.
- Không phải là hết đạn rồi sao? Người... Sao lại...- Nhìn về một màn này, Cảnh Hoà không khỏi ngỡ ngàng.
- Hết đạn, sao mà hết cho được! Chỉ là ta mà không nói vậy, ngươi liều mạng đánh với bọn chúng sao? Cái đồ ngu nhà ngươi, khi không đuổi theo bọn chúng làm chi vậy? Nó chạy thì để nó chạy đi, đuổi theo làm chi để rồi xém tí m·ất m·ạng. Biết bản thân sai ở đâu chưa hả?- Triệu Hoài nói lời khiển trách, sau đó thì kí vào đầu đối phương một cái rõ đau.
- Ây da, ta đã b·ị đ·ánh thành cái bộ dạng này rồi, người còn đánh ta nữa. Có lương tâm hay không vậy? Bộ ta chưa đủ đáng thương sao?- Cảnh Hoà nằm vật vờ ra đó, ủ rũ mà nói.- Có phải là ta vô dụng lắm không?
- Vô dụng? Trên đời này làm gì có kẻ vô dụng, cho dù là có, kẻ đó cũng chỉ có một mình ta. Ai ai cũng đều có sở trưởng của riêng mình, chỉ là ngươi hiện tại chưa phát hiện ra điểm mạnh của bản thân mà thôi. Nhưng cũng đừng vì đó mà nản chí, cố gắng mà tìm tòi đi. Biết đâu ngày sau, xưng danh thiên hạ thì sao?- Triệu Hoài nhẹ cười, lựa lời mà an ủi.
- Vậy sao? Người nói nghe hay thật đấy, ngay cả một yêu ma thông thường ta còn đánh không lại thì làm sao mà xưng danh thiên hạ? Có đi chăng nữa, chắc là chơi ngu thành tiếng quá!- Cảnh Hoà than ngắn thở dài, như thể mất niềm tin vào chính mình vậy.
- Hazz, cái tên này, đừng có mà ở đó nhiều lời nữa, nhanh đi thu thập Ngọc cho ta. Lẹ lên!- Triệu Hoài ngay lập tức chuyển đổi chủ đề, tránh cho đối phương rơi vào cái cảm giác tiêu cực đó.
- Người đúng là bóc lột sức lao động của người khác mà, ta b·ị t·hương như này mà còn sai tới sai lui nữa. Rủ lòng thương một chút đi, có được không hả?- Cảnh Hoà đáp lời, vẫn là cái dáng vẻ chán trường kia.
- Nói nhiều như thế làm gì, còn không mau đi. Hay là muốn ta, giúp ngươi 'xoa bóp toàn thân' hả?- Triệu Hoài giơ ra nắm đấm to, khuôn mặt liền trở nên hung ác bội phần.
- Được rồi, ta đi là được, người đừng có mà ức h·iếp ta!- Trước tình thế này, Cảnh Hoà cũng chỉ có thể làm theo lời đối phương nói, không thì lại no đòn.
- Cái tên này, xem ra là còn phải dạy dỗ dài dài. Tự tin là vẫn chưa đủ, làm sao đây? Chậc chậc, phải dùng đến cách thức đó rồi sao? Nguy hiểm khôn lường nhưng thời gian lại có hạn, đành làm liều một phen vậy. Dù sao hậu quả, cũng là hắn ta gánh lấy. Ta ấy mà, chính là một người vô tội!- Triệu Hoài giờ đây, một mặt gian tà lộ rõ.
Sau một thời gian dài thu thập, Cảnh Hoà cuối cùng cũng thu hoạch xong thành quả của hai người bọn họ. Đau lưng mỏi gối, hoa mắt ù tai mới có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao. Dáng vẻ hiện tại của hắn ta, còn là có chút thảm hại. Còn về phần Triệu Hoài lại thảnh thơi mà nằm nghỉ.
- Aaa, sao tự nhiên cảm thấy mình già trước tuổi vậy? Cột sống ơi, ngươi ổn không? Chứ ta là ta không ổn rồi đấy!- Cảnh Hoà không ngừng rên rỉ, còn đâu tuổi trẻ ngày thường.
- Wa, mới làm có chút việc như này mà đã than như vậy rồi thì sau này sao mà làm chuyện lớn? Ngươi đấy, phải nỗ lực nhiều vào không thì hạng nhất đầu bảng khó mà về tay. Cái gì cũng có giá của nó, còn miễn phí thì mơ đi. Nói như thế là đủ rồi, đưa đây!- Triệu Hoài khẳng khái mà nói, sau đó thì chìa bàn tay ra. Thấy thế, Cảnh Hoà liền ngoan ngoãn mà giao nộp toàn bộ số điểm cho hắn ta. Đổi lại, là đối phương cứ ngoắc ngoắc tay không ngừng.
- Ta đưa cho người hết rồi, không còn một viên. Người ngoắc tay cái gì nữa?- Cảnh Hoà nhíu mày, vẻ mặt không khỏi hoài nghi.
- Con dao đó, trả lại đây. Ngươi định giếm hả gì?- Triệu Hoài liếc nhìn đối phương, trầm giọng mà nói.
- Con dao này, người không phải là cho ta rồi sao? Sao giờ còn đòi lại nữa?- Cầm Toái nguyệt huyết đao trong tay, Cảnh Hoà chần chừ mãi mà không đưa.
- Cho mượn thôi, chứ ngươi nghĩ ta cho luôn à? Không có chuyện đó đâu, mau trả lại đây!- Triệu Hoài không chút nể tình, đòi về cho bằng được. Dù sao cũng là bỏ tiền ra mua, nào đâu dễ dàng mà cho không người khác.
Nghe được lời đó, mặc dù không muốn nhưng Cảnh Hoà cũng đành giao trả cho đối phương. Toái nguyệt huyết đao lúc này, đã trở về dáng vẻ ban đầu của nó, một thân rỉ sét nhưng cảm giác mang lại, lại khác hẳn trước đây. Trong thoáng chốc, Triệu Hoài cảm nhận được sự khát máu ẩn sâu bên trong nó. Thảo nào lúc nãy, Cảnh Hoà lại có biểu hiện bất thường đến thế.