Mọi người xung quanh, chứng kiến một màn này. Không khỏi trầm trồ, mười phần kinh ngạc. Dù sao trước đây trong học viện, danh tiếng của Triệu Hoài vốn dĩ là không tốt, phải nói là tai tiếng đầy mình. Ai nấy, cũng đều là khinh bỉ không ít đối với hành vi mà hắn ta làm ra. Nay lại thấy được thực lực chân chính của đối phương, liền nhìn hắn bằng con mắt khác.
- Không ngờ đến Triệu Hoài cái tên đó, bình thường cờ lơ phất phơ, khi đánh nhau lại mạnh mẽ đến vậy!
- Vốn dĩ còn muốn so tài với hắn ta một phen, để hắn biết thế nào là lễ độ. Bây giờ cảm thấy, lễ độ cũng không cần thiết cho lắm!
- Wa, nói như thế mà nghe được à? Không lẽ vì hắn ta mạnh, là được phép làm càng sao? Ngươi đấy, đúng là đồ hèn nhát!
- Ngươi nói hay như vậy, sao không lên đi?
- E hèm, ta thấy hắn ta đối chiến với yêu ma nên không muốn thừa nước đục thả câu ấy mà. Loại chuyện ra tay đánh lén người khác này, tất nhiên là chính nhân quân tử như ta làm không được rồi!
- Nói nhiều như thế làm gì, không phải chung quy vẫn là sợ sao? Mõm!
- Ngươi... Không nói với ngươi nữa, khốn kiếp!
Một bên khác, sau khi Cảnh Hoà nôn ra máu tươi, liền rơi vào hôn mê. Điều này, doạ cho Bích Hạ được phen hoang mang tột độ. Cô ta giờ đây, không biết phải làm sao mới phải. Đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về mọi người xung quanh nhưng đáng tiếc là chẳng ai quan tâm tới. Bởi vì họ đều đang bận hóng chuyện bên này.
- Có ai không? Cứu người với, có người sắp c·hết đây này!- Bích Hạ hét lên trong vô vọng, vẻ mặt lo lắng không thôi. Nhưng đổi lại là một gáo nước lạnh, toàn là những lời lẽ thờ ơ.
- C·hết thì chôn mà hôn mê thì đánh cho tỉnh là được!
- C·hết gì chứ, bảo hắn ta qua chỗ khác mà c·hết đi. C·hết ở đây mất công chật chỗ nữa!
- Các ngươi... Các ngươi sao lại nói như vậy? Đây là đồng học của chúng ta đấy!- Nghe được những lời đó, Bích Hạ càng là bất lực gấp bội.
- Biết rồi, biết rồi. Rõ khổ, tránh qua một bên mà chơi đi!- Đối phương lạnh giọng mà đáp, chẳng buồn nhìn tới.
- Ngươi... Các ngươi...
Đối diện với lòng người vô tình, Bích Hạ cũng chẳng biết làm gì hơn. Dù sao cô ta cũng đâu biết rằng, thế gian ngoài kia hiểm ác ra sao. Đây, cũng chỉ được coi là một phần nhỏ trong đó mà thôi. Lại đưa mắt nhìn về Cảnh Hoà, trong lòng liền trào dâng một nổi niềm khó mà diễn tả thành lời.
- Ngươi, ngươi đừng c·hết đấy!- Bích Hạ run giọng mà nói, đôi mắt đã hoen đỏ.
Bất chợt, cô ta lại nhớ về những kỉ niệm xưa. Ngày đó, Cảnh Hoà vì muốn chiếm được tình cảm của người thương. Mà không ngừng ngại làm nhiều trò con bò, quan tâm cô ta vô đối. Đổi lại, điều là từng gáo nước lạnh. Nhưng như thế, hắn ta cũng không nhục chí, kiên trì từng ngày qua ngày.
Nay mất đi hắn ta, Bích Hạ mới biết được lòng người vô tình ra sao. Chỉ là hiện tại, hối hận cũng đã muộn màng. Nếu có cơ hội làm lại, ắt hẳn thái độ sẽ khác xưa. Chỉ là đáng tiếc, không phải là việc gì sửa sai cũng là kịp thời cả. Một lần bỏ lỡ, chính là cả đời bỏ lỡ.
Trở lại với Triệu Hoài bên này, sau khi thi triển Bất khuất chi ngạo cấp độ 2. Thì mỗi đòn t·ấn c·ông, uy lực đều tăng mạnh đến mức đáng kinh ngạc. Tình thế trong phút chốc, đã hoàn toàn đảo ngược. Hắn ta mạnh mẽ cường công, đánh cho đối thủ khó bề chống đỡ.
Với sự tiêu hao không ngừng trước đó, Hạn Hán sức lực gần như đã cạn kiệt. Giờ không khác gì bia sống, mặc người ta đánh đấm. Điên cuồng phản kháng, nhưng mỗi quyền đều đánh vào hư không. Trông không khác gì, bao cát biết đi.
- Tới đây thôi, trò chơi kết thúc. Cốt long trảo!- Triệu Hoài trầm giọng mà nói, vẻ mặt còn là lạnh lùng không ít.
Lời vừa dứt, liền mạnh mẽ mà đánh tới. Hạn Hán vung quyền đáp trả, nhưng đáng tiếc lại để hắn ta dễ dàng né tránh. Cốt long trảo giáng thẳng vào ngực, trực tiếp xuyên thủng lớp da cứng cáp đó. Đem Ngọc của nó, thu vào trong tay. Vất vả hồi lâu, trận chiến này cũng coi như là kết thúc.
Chỉ là điều mà Triệu Hoài quan tâm nhất hiện giờ. Chính là làm sao thu xác của Hạn Hán về tay. Nhiều người đến như vậy, mà thu vào không gian trữ vật thì không được ổn thỏa cho mấy. Xem ra, phải chuyển dời sự chú ý của đám người này mới được.
- Triệu Hoài, ngươi không sao chứ?- Chỉ mới vừa ngước đầu nhìn lên, Nhược Tuyết đã kề cận hỏi thăm.
- Ta thì tất nhiên là không sao rồi, dăm ba con yêu ma này, ăn thua gì tới ta. Đi thôi, xem bên kia có chuyện gì mà xôm tụ thế!- Triệu Hoài đưa tay chỉ về phía Bích Hạ, lớn tiếng mà nói.
Nghe được lời đó, đám người này liền quay đầu nhìn lại. Dù sao bên đây cũng đã hết chuyện để hóng. Nhân lúc bọn họ không chú ý, hắn ta liền thu xác Hạn Hán vào trong không gian lưu trữ. Một màn này, phải nói là trời không biết quỷ không hay.
- Bên đây có chuyện gì vậy?
- Ngươi không thấy sao mà hỏi? Nằm một đống kia kìa, chắc c·hết rồi quá!
- Tên đó bị làm sao vậy? Sao lại ra nông nỗi này?
- C·hết vì gái ấy mà, không có gì đáng thương cả!
- Tránh ra, tránh ra. Nước sôi, nước sôi!- Triệu Hoài hét lớn, thành công chen chân vào trong đám người đó.
Nhìn về một màn nước mắt, hắn ta không khỏi sửng sờ. Bích Hạ ôm Cảnh Hoà vào lòng, nước mắt chảy dài. Không ngờ tới, lại còn có một màn này xảy ra. Xem ra sự tình hiện tại, đã nằm ngoài tầm kiểm soát của Triệu Hoài.
( Wa, cái tên này, chơi gì mà lớn thế, còn chơi lớn hơn cả ta nữa. Hazz, mệt c·hết đi được!) Hắn ta bất giác mà thở dài một hơi, tâm tình vẫn là ngao ngán không ít.
- Hắn ta sao rồi? Sao lại ra nông nổi này thế?- Triệu Hoài bất chợt lên tiếng, giả vờ ngu ngơ mà hỏi.
- Triệu Hoài, là ngươi sao? Cảnh Hoà... Hắn ta... Hắn ta sắp không xong rồi, ngươi... Cứu hắn ta đi!- Bích Hạ nấc lên từng tiếng, ưu sầu mà nói.
- Không xong gì nữa, này là c·hết quách luôn rồi. Không cần cứu đâu, đem chôn luôn đi!- Triệu Hoài khẳng khái mà đáp, không chút bận tâm.
- Ngươi... Hắn... Ngươi... Hắn... Ta cầu xin ngươi đấy, cứu hắn ta đi!- Nghe được lời đó, Bích Hạ càng là đau thương tột độ.
- Cô cầu xin ta cũng vô ích, ta cũng chỉ người bình thường thôi. Bảo ta cứu sống n·gười c·hết, e là hơi quá sức thì phải!- Triệu Hoài đáp lời, không khỏi dửng dưng.
- Triệu Hoài, ngươi... Không cứu được hắn ta sao?- Nhược Tuyết bất ngờ lên tiếng, nhẹ giọng mà nói.
- Triệu Hoài thì tất nhiên là không làm được rồi. Nhưng mà kêu bằng anh yêu, biết đâu ta làm được thì sao?- Triệu Hoài đây là muốn thừa nước đục thả câu, kiếm chút lợi tức.
- Trong tình thế này, ngươi còn muốn đùa? Còn không mau đi cứu người!- Nhược Tuyết liếc nhẹ lấy hắn ta một cái, ánh mắt ấy sắc bén không thôi.
Việc này, doạ cho Triệu Hoài được phen sợ hãi. Mặc dù không muốn nhưng cũng phải lật đật làm theo lời cô ta nói không thì lại no đòn mất. Dù sao Nhược Tuyết cũng đã lên tiếng rồi, dù muốn hay không, hắn ta cũng đành ra tay.
- Cứu thì cứu, có gì đâu mà dữ vậy!- Triệu Hoài chỉ dám lầm bầm trong miệng, nào đâu dám nói thành lời.
- Tránh qua một bên đi, để ta thử vậy. Còn có cứu được hay không thì phải xem mai mắn của hắn ta rồi!- Triệu Hoài nhìn về Bích Hạ, thờ ơ mà nói.