Long Cơ Chiến Hồn

Chương 331: Hành động trong đêm



Cảnh Hoà không biết từ đâu, lại dẫn dắt về một đám yêu ma. Triệu Hoài thấy thế, liền lấy Phích lịch hoả pháo ra mà nổ c·hết bọn chúng. Ngay lập tức, Bích Hạ liền ra tay ngăn cản. Hai người bọn họ cũng vì việc này, mà lời qua tiếng lại với nhau.

- Cô có thôi đi hay không hả? Hắn ta có bị làm sao đi chăng nữa, cũng đâu liên quan đến cô. Ngăn ta làm cái quái gì, tránh qua một bên mà chơi đi, để ta còn chọi!- Triệu Hoài lớn tiếng mà nói, hất tay đối phương ra nhưng lại bất thành.

- Ngươi có còn là con người hay không vậy? Những lời lẽ như vậy mà ngươi cũng nói ra cho được. Đó là mạng người đấy!- Bích Hạ hét lớn, tâm tình còn là có chút thương xót.

- Mạng cũng là mạng của người ta, có phải là mạng cô đâu mà lo. Cô lo nhiều như thế làm gì, thích hắn ta à?- Nói từ cho nãy giờ, đây mới chính là trọng tâm mà Triệu Hoài hướng tới.

- Ta... Ta... Ta...- Bích Hạ giờ đây, ngập ngừng không sao nói rõ thành lời. Trong lòng liền trào dâng cái cảm giác khác lạ.

- Ta, ta cái gì, tránh qua một bên mà chơi đi. Để ta!- Nói rồi, không kịp cho đối phương phản ứng, Triệu Hoài lập tức ra tay.

Mắt thấy, là ba viên Phích lịch hoả pháo ném tới, t·iếng n·ổ rền trời. Nhưng có điều là yêu ma sớm đã biến mất dạng, nơi đó chỉ còn lại một mình Cảnh Hoà chịu trận. Không cần nghĩ cũng biết, hắn ta thê thảm ra sao. Trông đáng thương vô cùng, tàn tạ không khác gì một tên ăn mày cả.

- Wa, chơi hơi quá rồi!- Nhìn về một màn này, Triệu Hoài kinh ngạc không ít.

- Cảnh Hoà, ngươi không sao chứ?- Ngay lập tức, Bích Hạ liền bỏ qua những chuyện trước đây mà dìu lấy hắn ta.

- Không sao, chỉ là chút thương nhỏ mà thôi. Không có gì là đáng bận tâm cả, phụt!- Lời vừa dứt, Cảnh Hoà bất chợt mà phun ra một ngụm máu tươi.

- Cảnh Hoà... Ngươi đừng có mà dọa ta đấy!- Bích Hạ run giọng mà nói, xót thương vô cùng.



( Cách này hay thật! Mặc dù là b·ị t·hương không nhẹ nhưng xem ra rất đáng!) Cảnh Hoà ngoài mặt giả vờ đau đớn nhưng trong lòng sớm đã vui như nở hoa.

- Đây lại là kế hay của ngươi à? Thật là biết lừa người!- Chứng kiến một màn này, Nhược Tuyết bất chợt lên tiếng.

- Sao? Có gì không hài lòng à?- Triệu Hoài nhẹ cười mà nói, mặt đối mặt với đối phương.

- Chỉ là ngươi làm như vậy, không tốt chút nào cả!- Nhược Tuyết mặt không biến sắc, bình thản mà đáp.

- Lừa người chưa chắc đã xấu, thành thật cũng chưa chắc đã tốt. Làm người ấy mà, phải biết thiên biến vạn hóa. Mới có thể ứng phó được tình hình, cho dù đó có là tình huống nào đi chăng nữa!- Triệu Hoài liền nhân cơ hội này, mà bắt đầu giở trò.

- Way, cái tên khốn kia, mau buông tay ra!- Thấy vậy, Bích Hạ mạnh tay mà đẩy Cảnh Hoà qua một bên, một hơi hét lớn.

Nghe được lời đó, Nhược Tuyết mới chú ý đến xung quanh bản thân. Không biết từ bao giờ, tay hắn ta đã luồn qua eo của mình. Nhìn lên, khuôn mặt của Triệu Hoài còn là có chút nham nhở. Ngay lập tức, cô ta liền dùng sức mà đẩy đối phương ra.

- Triệu Hoài, ngươi làm gì thế?- Nhược Tuyết buông lời chất vấn, vẻ mặt còn là tức giận không ít.

- Ta cảm thấy nơi này hơi lạnh, nên định sưởi ấm tí. Có cần, phải lạnh lùng thế không?- Triệu Hoài đáp lời, thản nhiên như thường.

- Ngươi rõ ràng là muốn s·àm s·ỡ Nhược Tuyết nhà ta, lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cái đồ khốn này, muốn c·hết à?- Bích Hạ nghiến răng nghiến lợi mà nói, bức xúc không thôi.



- Gì mà dữ vậy? Nàng ấy không nói gì, cô nói nhiều thế làm gì? Còn nữa, cái gì mà Nhược Tuyết nhà ta, có tin là ta tát cho vêu mồm hay không hả?- Triệu Hoài bày ra dáng vẻ nham hiểm, trầm giọng mà đáp.

- Ngươi rõ ràng là làm sai, lại không nói lí lẽ. Cái đồ khốn nhà ngươi, đáng c·hết!- Bích Hạ vội núp sau lưng Nhược Tuyết, nhưng không quên mắng chửi hắn ta.

- Anh mạnh anh có thể quyền, nào đánh thắng ta đi rồi nói tiếp. Tốt nhất là biết thân biết phận một chút đi, không thì, chậc chậc chậc, cô cũng biết tính ta rồi đấy, loại chuyện gì cũng có thể làm ra. Lỡ như làm ra loại chuyện gì quá đáng, chậc chậc, cô cũng đừng có mà trách ta đấy!- Triệu Hoài nhẹ cười, nhưng không kém phần gian ác.

- Ngươi... Nhược Tuyết, coi hắn ta kìa!- Mắt thấy không thể làm gì đối phương, Bích Hạ liền cầu cứu đồng minh.

- Triệu Hoài, đừng có đùa nữa. Xem ngươi kìa, trở thân cái bộ dạng gì rồi?- Nhược Tuyết cất tiếng, nói lời quở trách.

- Không nói với các người nữa, ta còn có việc cần làm. Tạm biệt!- Nói rồi, Triệu Hoài xoay người, tiêu sái rời đi.

Mắt thấy, chính là bóng dáng hắn ta dần xa. Nhược Tuyết muốn mở lời nhưng lại ngập ngừng rồi thôi. Triệu Hoài một thân cô độc, bước đi trên con đường chiều tà của riêng mình. Cảm giác mà hắn mang lại, còn là có chút đau thương khó mà diễn tả thành lời.

- Có cần phải mạnh tay như vậy không? Đau c·hết ta mất!- Cảnh Hoà một bên, lom khom đứng dậy. Trông dáng vẻ, không khỏi thê lương.

- Nơi đây hết việc của chúng ta rồi, đi thôi!- Triệu Hoài bất chợt xuất hiện trước mặt đối phương, trầm giọng mà nói.

- Phải đi rồi sao? Nhưng mà... Ta còn chưa...



- Đi thôi, chơi như thế là đủ rồi. Chúng ta còn có chuyện lớn cần phải làm, đừng vì nam nữ thường tình mà lỡ việc. Công sức chúng ta bỏ ra trước đó, lẽ nào ngươi định đổ sông đổ biển hay sao?- Lời này nói ra, Triệu Hoài một thân nghiêm túc lộ rõ.

Nghe được lời đó, Cảnh Hoà như là tỉnh ngộ. Không nói nhiều lời, liền cùng với đối phương rời đi. Bởi vì hắn ta biết, bản thân nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ có như vậy, mới có thể nhận được sự tôn trọng của mọi người. Và đây, cũng chính là mục đích ban đầu của bản thân.

- Bụt, chúng ta hiện giờ cần phải làm gì?- Cảnh Hoà mở lời, đôi phần hào hứng.

- Tất nhiên là đi săn nữa rồi, ngươi tưởng chúng ta có thời gian nghỉ ngơi à? Lần này, là vào tận hang ổ của chúng, quậy một trận ra trò!- Triệu Hoài cất tiếng, khí thế dâng tràn.

- Vào tận hang ổ của yêu ma, người đùa ta à?- Nghe được lời đó, Cảnh Hoà ngỡ ngàng không thôi.

- Ta mà đùa ngươi à?- Nói rồi, Triệu Hoài liền huýt sáo lấy một hơi dài. Theo đó, Vẹt Hỉ Phúc lại một lần nữa xuất hiện.

- Việc mà ta dặn dò ngươi, làm tới đâu rồi?- Triệu Hoài nói tiếp, giọng điệu còn là có chút thăng trầm hiếm thấy.

- Đã làm xong hết rồi, hướng này!- Vẹt Hỉ Phúc đáp lời, liền dẫn đường mà đi.

Theo đó, hai người một chim, cứ thế một đường thẳng tiến. Sắc trời cũng dần tối, màn đêm đã bắt đầu bao trùm lấy tất cả. Giữa những cơn gió lạnh giá, lại có hai con người vì ước muốn mà tiến bước. Không biết là con đường phía trước, sẽ vất vả ra sao. Nhưng có một điều chắc rằng, những khó khăn ấy không thể cản bước được hai người bọn họ.

Mỗi khi màn đêm buông xuống, sẽ không thiếu những yêu ma quỷ quái đầy c·hết chóc xuất hiện, chứa đựng những nguy hiểm khó mà lường trước cho được. Và đây cũng chính là một trong những lí do vì sao, các học viện xây dựng lên phòng tuyến của riêng mình. Tránh trường hợp, yêu ma bất ngờ tập kích.

Tất nhiên, đi đôi với nguy hiểm là những thành quả nằm ngoài mong đợi. Nó cũng là minh chứng cho câu, liều ăn nhiều. Đối với Triệu Hoài mà nói, đây là cách thức tốt nhất hiện giờ. Bằng không công sức bỏ ra trước đó, đều là tốn công vô ích.

- Đến rồi!