Một bên khác, Gia Kiệt cùng với Mỹ Duyên, sau một thời gian dài săn g·iết, thành quả thu được cũng tính là không tệ. Nhận thấy nơi đây có bảo vật xuất thế, liền thuận tiện mà ghé xem. Dù sao với thực lực của hai người bọn họ, còn sợ là tranh đoạt không được hay sao.
- Chúng ta chờ lâu đến vậy, lại không có động tĩnh gì. Ngươi nói xem, có phải là rất phí thời gian không hả?- Mỹ Duyên cất tiếng, nghiêm giọng mà nói.
- Gấp gì chứ, đợi thêm một chút nữa xem sao? Biết đâu, chúng ta có được thành quả ngoài mong đợi thì sao!- Gia Kiệt bình thản mà đáp, không chút bận tâm.
- Ta chỉ là lo cho ngươi thôi, tốn công phí sức ở đây, lỡ như không đạt được gì. Đến lúc đó, ngươi sẽ thua thiệt không ít. Đồng nghĩa với việc rủi ro sẽ tăng lên đáng kể, đừng để bản thân phải nhận lấy thất bại đấy!- Mỹ Duyên nói lời khuyên can, mặt không biến sắc.
- Thất bại? Đùa à? Gia Kiệt ta, đời nào lại thất bại. Cô cứ yên tâm đi, chiến thắng là trong tầm tay. Chỉ là chút mưu hèn kế bẩn, lẽ nào ta lại thua sao? Chuyện cười ta nghe nhiều rồi, nhưng chuyện như này vẫn là lần đầu nghe thấy!- Gia Kiệt nhẹ cười, nhưng lại tràn đầy tự tin mà đáp.
- Tự tin là tốt nhưng tự tin thái quá thì rất dễ c·hết đấy. Ngươi đó, tốt nhất là cẩn thận một chút. Ta không muốn, phải thua tên khốn ấy thêm một lần nào nữa đâu!- Lời này nói ra, Mỹ Duyên còn là phản phất sự căm hận. Xem ra là thù hằn trước đây, vẫn còn chưa phai nhòa.
Bảo vật mà bọn họ đang nhắm tới, chính là một búp hoa trắng. Nằm yên giữa khu rừng, tinh khiết nhưng không kém phần mê hoặc lòng người. Xung quanh là một màn sương mờ ảo, càng làm cho nó thêm phần huyền diệu. Khí tức toả ra, là mười phần tinh thuần. Khiến cho ai nấy, cũng đều muốn độc chiếm.
- Cái này, sao nhìn quen quen thế nhở? Hừm, hình như là... Chậc chậc chậc, không phải chứ?- Nhìn về vật đó hồi lâu, Triệu Hoài mơ hồ nhớ lại chuyện xưa.
- Bụt, aaa, đau quá!- Bất thình lình, Cảnh Hoà xuất hiện trước mặt hắn ta. Thương tích đầy mình, hai mắt bầm tím, trông đáng thương vô cùng.
- Wa, ngươi làm cái trò gì thế? Sao lại ra nông nổi này? Ngoài ta ra, còn có kẻ cả gan dám đánh ngươi nữa à? Chán sống rồi sao?- Xém tí là Triệu Hoài không nhịn được cười, phải dặn lòng lắm mới có thể kìm chế được.
- Là đám người đó, bọn họ không nói cho ta biết có chuyện gì thì thôi đi. Lại còn ra tay đánh người nữa, đúng là không có nhân tính mà. Đều là con người với nhau, tại sao lại ra tay nặng như vậy chứ? Người, giúp ta đòi lại công đạo đi!- Cảnh Hoà đưa tay chỉ về đám người ban nãy, uất ức mà nói.
- Hazz, có chút chuyện cũng làm không xong nữa. Sau này ra đời, làm gì ăn đây? Ta là ta lo cho tương lai của ngươi lắm đấy. Cứ kiểu này hoài, đúng là không khá lên nổi mà!- Triệu Hoài thở dài một hơi, ôm mặt đầy ngao ngán. Nhưng thật chất, là đang che dấu nụ cười đằng sau đó.
- Bọn họ ỷ đông h·iếp yếu, đánh hội đồng ta thì có gì hay chứ? Nếu như ta có thực lực sớm đã đáp trả rồi. Không trở thành cái dáng vẻ này đâu!- Cảnh Hoà mạnh miệng mà nói, khí thế dâng tràn.
- Ngươi cũng đã nói hai chữ nếu như, thì tại sao lại không biến nó trở thành hiện thực đi? Tương lai của ngươi ra sao, đều vì hôm nay mà định đoạt. Nổ lực, phấn đấu, cứ làm hết mình đi. Để ngày sau, không còn phải hối hận, không còn bị người ta ức h·iếp nữa. Cố lên, ta tin ở ngươi!- Triệu Hoài vỗ vai đối phương, nói lời khích lệ.
(Cố lên, ta tin ở ngươi. Nhà ngươi đồ tốt còn nhiều lắm, cố mà lấy hết đem cho ta. Ngươi mà không mạnh lên, ta đến cái nịt cũng không có!) Suy cho cùng, đây mới là ý đồ thật sự của Triệu Hoài.
Đang lúc hai người bọn họ tình thương mến thương, thì bông hoa trắng bên này cũng phát sinh biến đổi. Khí tức toả ra, càng là bội phần mãnh liệt. Thấy vậy, Triệu Hoài liền gạt phăng Cảnh Hoà qua một bên mà tập trung vào chuyện chính.
- Sắp nở rồi sao? Xem ra ta đến cũng đúng lúc lắm. Đi thôi, kiếm chỗ nào quan sát tình hình mới được!- Triệu Hoài lùi bước về sau, xoay người mà rời đi.
- Nhanh tay thì còn, chậm tay thì mất! Chúng ta không phải nên lập tức hành động mới phải sao? Sao lại tìm nơi ẩn nấp?- Nghe được lời đó, Cảnh Hoà không khỏi nghi hoặc.
- Ngươi thì biết gì chứ, giờ mà ra đó, khác gì lấy một chọi một đống. Đợi kẻ nào lấy được thì chúng ta đi c·ướp lại của hắn là được rồi. Cần gì phải vất vả mà chen chúc, tranh giành với bọn họ làm chi cho mệt!- Triệu Hoài nhẹ cười, một mặt gian tà lộ rõ.
- Làm như vậy, hình như không được tốt cho lắm thì phải? Nó dù sao cũng là công sức của người ta, chúng ta trực tiếp c·ướp đoạt như thế. Không được tốt lắm đâu?- Cảnh Hoà bất giác mà nhíu mày, lương tâm không cho phép hắn ta làm điều trái với đạo đức.
- Hazz, làm người thì đừng quá lương thiện. Nếu không người chịu thiệt, không ngươi thì ai. Nhưng cũng đừng quá gian ác, nghiệp nó quật thì lại c·hết. Cứ tùy tâm mà làm, không hổ thẹn với lòng là được!- Nói rồi, Triệu Hoài cũng theo đó mà biến mất.
- Ăn c·ướp mà không hổ thẹn với lòng? Đây là lần đầu ta nghe thấy đấy, trên đời này đúng là loại chuyện cũng có thể xảy ra cho được. Khoan đã, người chờ ta với!- Ngay tức thì, Cảnh Hoà liền ra sức mà đuổi theo sau.
Bên này, mắt thấy bông hoa trắng sắp nở, ai nấy cũng đều hào hứng. Bảo vật xuất thế, khó mà cưỡng lại. Bọn họ như con thú đói, trực chờ con mồi. Nhưng đáng tiếc, người thì đông mà bảo vật chỉ có một. Rơi vào tay ai, là cả một vấn đề.
- Ngươi gấp gì chứ, có tới lượt chúng ta đâu?- Một học viên bình thường lên tiếng, dù sao kết quả này cũng không nằm ngoài dự liệu.
- Không ít thì nhiều, cũng phải có một chút chứ?- Đối phương hồn nhiên mà nói, mong chờ không ít.
- Một chút? Mong là vậy!- Tên đó trầm giọng mà đáp, vẻ mặt còn là có chút vô cảm.
Một bên khác, Văn Thành, Thanh Đạt cũng đã vào tư thế chuẩn bị. Mặc dù không hợp tác với nhau nhưng mà họ hiểu rõ, muốn lấy được món bảo vật đó cũng không phải việc dễ dàng gì. Không những đề phòng người ngoài mà ngay cả người nhà cũng phải đề phòng nốt.
- Hazz, đông đến thế cơ à? Xem ra khó ăn rồi đây, tới đâu thì hay tới đó vậy!- Thanh Đạt thở dài một hơi, nhưng ánh mắt thì lại không quên chăm chú quan sát.
- Vậy có cần ta, giúp ngươi một tay hay không hả?- Bất chợt, một âm thanh quen thuộc vang lên. Khiến cho hắn ta, phải sởn cả tóc gáy. Quay đầu nhìn lại, chính là bóng dáng người xưa. Không, phải gọi là yêu xưa mới đúng. Không biết từ bao giờ, Hồ Sở đã xuất hiện ngay sau lưng hắn ta.
- Là cô à? Cô lại cả gan xuất hiện tại đây, không sợ bị người khác phát hiện hay sao?- Nhìn về đối phương, Thanh Đạt không khỏi kinh ngạc. Nhưng sâu bên trong, là cảm xúc khó mà diễn tả thành lời.
- Sao? Ngươi đây là quan tâm ta à? Hay là, không muốn nhìn thấy ta? Dù sao cũng từng trải qua một đêm mặn nồng, có cần phải vô tình thế không?- Thoạt nhiên, Hồ Sở đã ở bên cạnh Thanh Đạt, thổi nhẹ vào tai hắn ta. Dáng vẻ hiện tại, phải nói là mê hoặc lòng người không thôi.