Trong vô vàn những học viên lao lên, tiếp cận Hoa Bạch Dương Tử. Huỳnh Như cùng với An Nhiên là hai người đang đứng gần nó nhất. Bảo vật trong tầm tay nhưng muốn lấy được nó là cả một vấn đề. Bởi vì tình hình hiện tại của cả hai, cũng không được khả quan cho lắm.
Từng bước di chuyển đều là vô cùng cực nhọc, đưa tay bắt lấy lại càng là khó khăn gấp bội. Nhưng như thế, cũng không thể cản bước được bọn họ. Huỳnh Như đưa tay bắt lấy, cũng giống như Gia Kiệt trước đây. Ngay lập tức rơi vào ảo cảnh, tự mình trải nghiệm.
Khung cảnh liền trở về cái ngày mà cô ta b·ị t·hương, được Triệu Hoài cứu lấy. Nhưng tình huống thì được biến tấu cho phù hợp với hoàn cảnh. Không cần nghĩ cũng biết, lần này hắn ta vẫn là vai phản diện. Mà cũng phải thôi, cái tên đó có bao giờ làm người tốt được đâu.
- Khà khà, ngoan xinh yêu của anh đâu rồi? Lại đây anh thương nào!- Âm thanh vang vẳng bên tai, mười phần đê hèn, Huỳnh Như tức thì mở mắt ra.
Mắt thấy, là khuôn mặt đê tiện của Triệu Hoài sát ngay mặt của bản thân. Điều này, dọa cho cô ta được phen kinh hãi tột độ. Không những như vậy, hắn ta còn lè lưỡi ra, liếm lấy liếm để. Trông tởm không chịu được.
- Tên khốn nhà ngươi đang làm cái quái gì vậy? Mau buông ta ra!- Huỳnh Như hét lớn, tâm tình không khỏi hoảng loạn.
- Hét đi! La đi! Cô có kêu rát cổ họng đi chăng nữa, cũng chẳng ai tới cứu cô đâu. Ngoan ngoãn mà phục tùng ta đi, biết đâu anh đây hài lòng, sẽ tha cho cô một mạng thì sao?- Triệu Hoài được nước lấn tới, nói lời cặn bã.
Bất chợt, trên ngực của Huỳnh Như liền truyền đến cơn đau khó mà diễn tả thành lời. Đưa mắt nhìn xuống, v·ết t·hương trên ngực là vẫn còn đó. Thậm chí, còn chảy ra cả máu tươi. Cơn đau này chân thật đến nổi, nét mặt của cô ta bất giác mà nhăn nhó không thôi.
Trước mặt là tên biến thái, trên người là v·ết t·hương không rõ. Trong tình thế này, Huỳnh Như càng là hoang mang bội phần. Không để cô ta suy nghĩ nhiều, Triệu Hoài liên tục sỗ sàng xông tới. Như thú đói vồ mồi, không chút kiên nể.
- Ngươi buông ta ra cái tên khốn này. Ngươi có tin là chỉ một câu nói của ta thôi, sẽ có người băm ngươi thành trăm mảnh hay không hả?- Huỳnh Như hét lên trong tuyệt vọng, có kháng cự nhưng không đáng kể.
- Ta lại sợ quá cơ. Cô có ra khỏi nơi này hay không còn là một chuyện, ở đó mà mạnh miệng!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, chẳng hề bận tâm.
- Ngươi... Sớm đã biết ngươi là tên cầm thú, không ngờ lại có thể làm ra loại chuyện này. Ta cho dù có c·hết đi chăng nữa, cũng không để ngươi được lợi!- Lời này nói ra, Huỳnh Như mười phần khinh miệt.
- Đối với ta mà nói, còn ấm là được rồi. Cô có sống hay không thì quan trọng gì chứ, khà khà!- Triệu Hoài nở ra nụ cười nham nhở, tính người mất dần.
- Ngươi... Ngươi... Cái đồ khốn này!- Nghe được lời đó, Huỳnh Như như sét đánh ngang tai. Không ngờ tới, bản thân đã liều đối phương còn liều hơn.
Huỳnh Như ra sức phản kháng nhưng tất cả cũng chỉ là con số không. Cái cảm giác tuyệt vọng ấy, đang bao trùm lấy tâm trí của cô ta. Trong nổi bất lực, mới cảm thấy bản thân vô dụng đến dường nào. Và hơn tất cả, là sự hận thù đối với Triệu Hoài được gia tăng đến mức cực điểm.
Hiện thực, mắt thấy Huỳnh Như sau khi chạm vào Hoa Bạch Dương Tử không còn động đậy. An Nhiên liền cầm kiếm, chém ra một đường. Trực tiếp, đem món bảo vật đó cắt xuống. Làn khói trắng cũng theo đó mà tan dần đi, cảm giác khó chịu toàn thân cũng đã không còn.
Ngay lập tức, những người rơi vào ảo tưởng của bản thân cũng đã hồi phục lại thần trí. Ai nấy, dáng vẻ còn là có chút thảm hại. Huỳnh Như cũng từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, sắc mặt không khỏi khác lạ. Hơi thở từng nhịp gấp gáp, trên trán sớm đã lấm tấm mồ hôi.
- Huỳnh Như, cô không sao chứ? Sao mặt lại đỏ thế kia, có chuyện gì à?- An Nhiên cất tiếng, khó mà hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
- Không... Không sao!- Huỳnh Như ấp úng mà đáp, còn cố tình xoay người mà tránh ánh mắt đối phương.
- Ta đã lấy được bảo vật rồi, các ngươi không cần phải tranh giành nữa!- Sau khi ổn định lại tâm trạng, Huỳnh Như liền hét lớn. Nhưng mọi chuyện, đâu có vì thế mà kết thúc. Đây, cũng chỉ mới là khởi đầu cho một màn tranh đoạt phía sau của bọn họ.
- Cái gì? Đâu rồi?- Đến khi Huỳnh Như đưa mắt nhìn xuống, Hoa Bạch Dương Tử đã biến mất từ bao giờ.
Dưới sự khiêu khích không ngừng của Hồ Sở, Thanh Đạt đã nhịn không được mà bắt đầu hành động. Nhanh như chớp, bảo vật đã về tay. Theo đó là một đường chạy trốn, tránh cho kẻ khác ra tay c·ướp đoạt. Lấy được là một chuyện, còn có giữ được hay không lại là một chuyện khác. Điều này, hắn ta biết rõ hơn ai hết.
Quả nhiên là không nằm ngoài dự đoán. Chưa được bao xa, hắn ta đã cảm nhận được có nhóm người đứng chặn. Xem ra, khó mà tránh khỏi một màn quyết chiến. Dù sao muốn độc chiếm món bảo vật này, nào đâu phải là chuyện đơn giản.
- Nếu như đã muốn c·ướp rồi, sao không xuất hiện đi? Núp núp ló ló như thế, nào đâu có ích gì?- Thanh Đạt lên tiếng, ra sức mà thăm dò đối phương là ai.
- C·ướp gì chứ, ta chỉ là muốn thay ngươi bảo quản món bảo vật đó mà thôi. Đừng có mà nói khó nghe nhưng thế, mất tình cảm lắm đấy!- Văn Thành xuất hiện, theo sau hắn là một nhóm mười người. Không nói nhiều lời, trực tiếp bao vây lấy Thanh Đạt.
- Ta còn là ai, hóa ra là ngươi à? Thế nào, ngay cả người nhà mà cũng muốn c·ướp nữa sao? Loại chuyện không có đạo đức này, đúng là hợp với phong cách của ngươi mà!- Thấy vậy, Thanh Đạt liền nói lời mỉa mai.
- Đã là c·ướp với nhau, còn nói vấn đề đạo đức nữa à? Ngươi đây, là đang kể chuyện cười đó sao? Nào, ngoan ngoãn mà giao món bảo vật đó ra đây. Không thì đừng trách ta, không nể tình đồng học!- Văn Thành nhẹ cười, nhưng không kém phần gian tà.
- Chỉ dựa vào mấy người các ngươi mà muốn lấy đồ trên tay ta. Đây, là đang nằm mơ giữa ban ngày à? Vậy thì lại đây, ta đánh cho tỉnh!- Thanh Đạt không chút kém cạnh, tự tin mà đáp.
- Hazz, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu như ngươi đã nói như thế, vậy thì đừng trách ta ra tay độc ác. Lên!- Văn Thành trầm giọng mà nói, một mặt nghiêm túc lộ rõ.
Lời vừa dứt, Thị Thu là người xông lên đầu tiên. Tay cầm chặt kiếm, ra đòn đánh tới. Trước tình thế này, Thanh Đạt không chút hoảng loạn. Lệch người tránh né, thuận thế mà tung quyền phản công. Đem cô ta, trực tiếp đánh lui về sau.
Thấy vậy, những người còn lại cũng bắt đầu ra tay. Một màn quần chiến, cứ thế mà diễn ra. Cho dù Thanh Đạt tay đấm chân đá, cũng khó lòng mà đối phó với nhiều người như này. Trong giây lát, hắn ta liền rơi vào thế bất lợi. Trong nguy khó, liền ló cái ngu.
- Bảo vật ở đây, các ngươi muốn lấy thì tới đây mà lấy!- Mắt thấy tình hình không ổn, Thanh Đạt hét lớn một hơi, vang vọng cả khu rừng.
Lời này nói ra, ngay lập tức thu hút không ít người đến. Bảo vật, ai mà không muốn. Nay lại có người mời gọi, dại gì mà không tới. Còn có lấy được hay không, thì phải xem bản lĩnh của từng người rồi. Mạnh được yếu thua, nó vốn dĩ chính là quy tắc mà bọn họ cần phải tuân theo.