Gia Kiệt hứng lên, liền một chấp một đống. Thấy thế, Triệu Hoài liền chơi chiêu khích tướng với Văn Thành, ép cho đối phương phải ra tay. Làm như vậy, bản thân mới có thể dễ dàng được lợi. Nhưng mà mọi chuyện, còn khó hơn là hắn ta nghĩ nhiều.
- Hắn là muốn đánh với ngươi, ta tại sao phải tham gia? Loại chuyện tốn sức này, vẫn là dành cho loại người như ngươi thì hơn. Ta không rảnh đâu mà làm, tự mình mà đánh đi!- Lời này nói ra, Văn Thành khinh miệt không ít.
- Ngươi nói như thế mà nghe được à? Hắn đây là đang khinh thường chúng ta, ngươi lại đứng ngoài dửng dưng. Chậc chậc, hay là ngươi không cần mặt mũi nữa đây? Cũng phải thôi, ngươi làm quái gì có mặt mũi mà cần. Trận này, để mình ta vậy!- Nói rồi, Triệu Hoài lập tức lao vào giao chiến với Gia Kiệt. Nhưng lại không quên mỉa mai một phen.
- Tên khốn nhà ngươi, nói gì?- Nghe được lời đó, Thị Thu một bên tức giận khôn nguôi. Muốn lao lên nhưng Văn Thành lại ra tay ngăn cản.
- Bình tĩnh lại một chút, đừng mắc bẫy của hắn. Tên đó, thủ đoạn rất nhiều. Không cẩn thận, người chịu thiệt là chúng ta đấy!- Văn Thành điềm đạm mà nói, vẻ mặt là không chút bận tâm.
- Nhưng mà anh...
- Đứng một bên quan sát đi, biết đâu được lợi thì sao. Dù gì cũng chẳng thiệt, tại sao lại không làm? Làm người ấy mà, phải biết nhìn thời cơ. Không thì có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, cũng là tốn công vô ích mà thôi!- Văn Thành nói tiếp, ánh mắt thì chăm chú mà nhìn về trận chiến trước mặt.
Triệu Hoài với kim thương trong tay, mạnh mẽ cường công. Gia Kiệt cùng chẳng chịu kém cạnh, ra kích đáp trả. Tiếng leng keng leng keng, vang lên liên hồi. Mọi người chứng kiến, ai nấy cũng vì một màn này mà mười phần kinh hãi.
Không chỉ tốc độ ra đòn ở mức chóng mặt, mà uy lực mỗi đòn càng là kinh người. Dư chấn mà trận chiến tạo ra, được bọn họ cảm nhận một cách cực kì sâu sắc. Cơn gió lướt qua da, bất kì ai cũng bất giác mà rùng mình. Không phải vì sợ mà là vì phấn khích tột độ.
- Tên Triệu Hoài đó, mạnh đến vậy sao?
- Còn phải hỏi nữa à? Trước đây nhiều lần vây bắt hắn ta. Ngươi nghĩ, chúng ta thành công được mấy lần!
- Cũng phải, ta mà có thực lực cỡ đó thì sớm đã được trọng dụng rồi. Đâu có cần, phải làm chân sai vặt như thế này!
Đám người phía sau Văn Thành, đã bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau. Bọn họ vì trận chiến này mà bàn tán không ít, còn là đôi phần ngưỡng mộ. Dù sao, thực lực mạnh mẽ. Đó mới là chân lý mà mọi người hướng tới. Bằng không, cũng chẳng ai thèm quan tâm. Văn Thành cũng vì chuyện này mà sắc mặt đã có phần âm ưu, chân mày nhíu chặt lại.
Thương kích va nhau liên hồi, tốc độ không giảm mà càng là gia tăng. Triệu Hoài cùng với Gia Kiệt, đều là dốc sức mà đánh. Có điều là mỗi người, đều có suy nghĩ của riêng mình. Trận chiến này, cũng chỉ là một màn so tài trước khi cá cược kết thúc. Mặc dù không quan trọng nhưng đối với bọn họ mà nói, là có ý nghĩa riêng biệt.
( Ta nhất định sẽ không bao giờ thua tên khốn này nữa!) Gia Kiệt nghiến răng nghiến lợi, tay cầm chặt tam kích mà ra đòn. Mơ hồ nhớ lại chuyện xưa, cái ảo cảnh c·hết tiệt ấy. Nơi mà hắn ta thua triệt để đối phương, còn là bị sĩ nhục không ít.
( C·hết tiệt, cái tên Văn Thành đó đúng là khó dụ mà. Hazz, xem ra là thông minh hơn trước đây rồi. Phải kiếm ai, khờ khờ dụ tiếp mới được. A có rồi! C·hết với ta!) Liếc nhìn một lượt, Triệu Hoài lại mỉm cười nham hiểm.
- Cô tên là gì ấy nhở... Thu... Thu gì đó có phải không hả? Mọi hôm mắng ta ghê lắm mà, sao hôm nay im ru thế?- Trong lúc giao chiến, Triệu Hoài vẫn là có thời gian mà buông lời cợt nhả.
- Tên khốn nhà ngươi nói gì? Ta tên là Trần Thị Thu! Thu, Thu gì đó là sao? Ngươi muốn c·hết à?- Nghe được lời ấy, cô ta tức giận khôn siết.
- À, hoá ra là Trần Thị Thu, ta còn tưởng là thu gì đó chứ. Lỗi ta, lỗi ta! Sao hôm nay khỏe không mà nói ít thế? Hay là bị bệnh gì rồi, có cần ta khám qua một lượt hay không hả?- Triệu Hoài ngoài mặt là ân cần hỏi thăm nhưng thực chất là đang xỉa xói cô ta.
- Tên khốn nhà ngươi, đây rõ ràng là muốn kiếm chuyện với ta mà. Ngươi, tìm c·hết!- Thị Thu căm phẫn bội phần muốn ra tay dạy cho hắn ta một bài học nhưng chưa gì hết Văn Thành đã ngăn chặn.
- Bình tĩnh lại đi, đừng nóng. Hắn đây là đang khiêu khích em đấy, đừng có mà mắc mưu của hắn!- Văn Thành nghiêm giọng mà nói, sớm đã đoán được ý đồ của đối phương.
- Anh, cái tên đó đáng ghét c·hết đi được. Hắn...
- Được rồi, nóng giận thì mất khôn. Chút khiêu khích đó đã chịu không được, sau này làm sao mà làm chuyện lớn!- Thị Thu chưa kịp dứt lời, Văn Thành đã cắt ngang mà nói lời khuyên can.
- Sao nào? Đây là đang có bệnh trong người thật à? Xuống đây ta chữa cho, đảm bảo một phát là hết bệnh ngay!- Triệu Hoài vẫn là không chịu từ bỏ, quyết trêu đùa tới cùng.
- Ngươi bệnh ấy, cả nhà ngươi bị bệnh ấy! Cái đồ thần kinh!- Thị Thu cũng chẳng chịu kém cạnh, ra sức mà mắng chửi hắn ta.
- Đang đánh với ta mà ngươi dám phân tâm à? Đáng hận!- Mắt thấy thái độ bỡn cợt của Triệu Hoài, cơn giận trong lòng Gia Kiệt liền dâng trào như sóng lớn.
Nói rồi, mỗi kích mà hắn ta đánh ra, mạnh mẽ dị thường. Như thể, dồn hết sức bình sinh mà đánh vậy. Khiến cho Triệu Hoài trong giây lát, cảm thấy ngột ngạt. Chịu không nổi mà phải lùi bước về sau, kéo dài khoảng cách với đối phương.
- Mẹ kiếp, ngươi đánh gì mà như đòi mạng vậy. Có đòi mạng đi chăng nữa thì cũng vừa vừa phải phải thôi. Làm quá là ta nghỉ à?- Triệu Hoài vẫn là như cũ, chẳng chịu nghiêm túc.
- Không phải là ngươi rất thích đùa sao? Ta chỉ là giỡn chơi với ngươi một chút mà thôi, có cần phải giận như vậy không hả? Nào, lại đây, chúng ta chơi tiếp nào!- Gia Kiệt ngữ khí còn là có chút lạ, đôi phần gợn người.
Lời vừa dứt, không kịp để cho đối thủ phản ứng. Hắn ta lao nhanh như cơn gió, ra đòn t·ấn c·ông. Một kích, liền đem Triệu Hoài đẩy lùi. Nhưng như vậy là vẫn chưa đủ, liên hoàn kích cứ thế mà đánh ra. Ép cho kẻ địch, phải nghiêm mình chống đỡ.
- Tên này hôm nay làm sao thế? Ai chọc gì đến ngươi? Lấy ta ra làm bao cát, trút giận như này mà coi được à? Hơi bị quá đáng rồi đấy!- Trước tình cảnh này, Triệu Hoài khốn đốn không thôi.
- Đánh hay lắm, đánh mạnh lên! Đánh c·hết hắn ta luôn thì càng tốt!- Thị Thu bên ngoài, nhiệt liệt cổ vũ. Bởi vì có người thay cô ta mà trút hận, chuyện tốt nên làm.
- Thì ra cô cũng như anh của mình, đều thích trốn sau lưng người khác đến vậy. Chuyện này không phải là ai cũng làm được đâu, đáng khen đáng khen!- Mặc dù tình hình không được khá khẩm là bao, Triệu Hoài vẫn là không quên buông lời chế giễu.
- Ngươi... Khốn nạn!- Ngoài việc mắng cho bỏ tức ra, thì Thị Thu cũng không thể làm gì hơn.
Gia Kiệt càng đánh càng hăng, trút ra gánh nặng trong lòng. Đối với một thiên kiêu đứng đầu như hắn ta mà nói, b·ị đ·ánh bại bị sỉ nhục là điều không thể chấp nhận được. Mà đối phương lại là tên đáng ghét trước mặt, nó càng là không thể chấp nhận.