Triệu Hoài đánh tới đánh lui, đánh xuôi đánh ngược, để rồi bảo vật lại rơi vào tay kẻ khác. Điều này, hắn ta nhất thời khó mà chấp nhận cho được. Liền phun ra một ngụm máu tươi, biểu thị tâm tình của bản thân.
Nhược Tuyết thấy thế, liền vội dìu lấy hắn ta. Bằng không, hắn lúc nào cũng có thể ngất. Tình trạng bây giờ, đã vô cùng yếu ớt. Gắng sức đến cùng, kết quả lại như này. Đúng là khiến cho con người ta, ưu uất thành bệnh.
- Người... Người không sao chứ?- Cảnh Hoà cất tiếng, nét mặt hoang mang không kém.
- Ngươi... Cái đồ ăn hại nhà ngươi, ta tốn công phí sức vì ngươi mà chút chuyện này ngươi làm cũng không xong nữa. Đáng hận mà!- Triệu Hoài tức đến độ, khó mà nói rõ thành lời.
- Ta... Ta... Ngươi không phải là không biết, ta đâu có cố ý. Đây là ngoài ý muốn mà, đâu trách ta được!- Cảnh Hoà nhỏ giọng mà nói, một mặt ủy khuất.
- Ngươi bây giờ tốt nhất là nên tránh khỏi tầm mắt của ta đi, bằng không... Ta thật sự là không biết bản thân sẽ làm ra loại chuyện gì đâu!- Triệu Hoài lúc này, mười phần căm phẫn.
Nghe được lời đó, Cảnh Hoà muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng rồi thôi. Lủi thủi rời đi, bước chân từng nhịp nặng trĩu như nổi lòng của hắn ta vậy. Hắn ta biết bản thân lần này đã phạm phải sai lầm lớn, ở lại chỉ là phiền phức, đành miễn cưỡng rời đi.
Phía không xa, Văn Thành một bên âm thầm quan sát tất cả mọi chuyện. Với sự nghi ngờ trước đó, hắn ta lặng lẽ mà theo sau. Để rồi, chứng kiến tất cả mọi chuyện. Ánh mắt nhìn về phía Cảnh Hoà, còn là có chút suy tư khó mà nói rõ thành lời. Đây là đang nghĩ xem, làm sao để lợi dụng được đối phương. Bởi vì Triệu Hoài giờ đã suy yếu, là thời cơ tốt nhất để trả lại thù xưa.
Đợi cho Cảnh Hoà đi đủ xa, đến nơi hoang vắng. Văn Thành mới xuất hiện trước mặt hắn ta, bày ra dáng vẻ thân thiện mà mở lời: 'Xin chào! Lâu quá không gặp, ngươi có còn nhớ ta hay không?'
- Ngươi là ai thế?- Nhìn về người trước mắt, Cảnh Hoà không khỏi cảnh giác.
- Là người đã từng giúp ngươi đây, quên nhanh đến thế sao? Nhìn thái độ của ngươi kìa, người ta buồn lắm đấy. Dù sao ta cũng từng là ân nhân của ngươi, cần gì phải đề phòng đến vậy!- Văn Thành nói tiếp, cố gắng tiếp cận đối phương.
- Ngươi... Ngươi... Hình là người đã lừa ta thì phải!- Nghe được lời ấy, Cảnh Hoà mơ mơ hồ hồ nhớ lại chuyện xưa. Ngày mà bản thân b·ị đ·ánh thừa sống thiếu c·hết vì cái gọi là hiểu lầm.
- Lừa ngươi là cái hai tên kia, không phải là ta. Nếu ta không để ngươi đi, ngươi còn bị lừa đến thê thảm nữa kìa!- Văn Thành điềm đạm mà nói, một thân chính khí trên người.
- Vậy lần này, ngươi tìm gặp ta là có chuyện gì? Đừng nói là chỉ để ôn chuyện xưa thôi đấy!- Cảnh Hoà buông lời chất vấn, vẫn là cẩn trọng như cũ.
- Tất nhiên là có chuyện để nói rồi. Ngươi cũng thấy đấy, cái tên Triệu Hoài đó vốn dĩ không xem trọng ngươi. Hắn ta chỉ đang lợi dụng ngươi mà thôi. Đi theo hắn, chỉ tổ thiệt thân. Không có việc gì là ra hồn cả, khổ cực cũng tính là không ít...
- Nói nhiều đến như thế, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?- Lời Văn Thành chưa dứt, Cảnh Hoà đã cắt ngang.
- Chi bằng ngươi hợp tác với ta đi. Việc này, bảo đảm với ngươi chỉ có lợi không có hại!- Nói từ nãy cho tới giờ, đây mới là mục đích thật sự của Văn Thành.
- Hợp tác với ngươi? Ta có lợi ích gì? Có được hạng nhất trong cuộc thi lần này hay không?- Lời này nói ra, Cảnh Hoà giọng điệu còn là có chút thờ ơ.
- Hạng nhất?- Điều này, ngay cả Văn Thành cũng không dám nghĩ tới. Bởi vì, nó quá là khó rồi.
- Chỉ chút chuyện đó mà ngươi làm không được, còn muốn hợp tác với ta. Ta cảm thấy, giữa hai người chúng ta không có gì để bàn cả!- Nói rồi, Cảnh Hoà xoay người ý định rời đi.
- Khoan đã, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói. Đâu cần phải gấp gáp đến như vậy. Lần này hợp tác, ngoài hạng nhất ra thì không có điều kiện khác sao?- Văn Thành lớn tiếng mà nói, ra sức nếu kéo.
- Vậy thì ngươi nói thử xem, ngoài hạng nhất của cuộc thi lần này ra. Ngươi có gì cho ta?- Cảnh Hoà dừng bước, xoay người lại.
- Bảo vật, dược liệu, bí kĩ, tài nguyên tu luyện... Ta đều có thể cho ngươi!- Suy tư hồi lâu, Văn Thành mới cất tiếng.
- Xem ra không tệ, thành ý cũng được đấy! Vậy thì, chúng ta hợp tác cái gì?- Nghe được lời đó, Cảnh Hoà đôi phần hài lòng.
- Chỉ đơn giản thôi, khiến cho Triệu Hoài trở nên thân tàn ma dại, thảm đến không thể nào thảm hơn được nữa. Chuyện này, ngươi có dám làm không?- Văn Thành nhẹ giọng, nhưng không kém phần âm hiểm.
- Ngươi bảo ta ra tay với người, chuyện này là không thể nào!- Cảnh Hoà khẳng khái mà đáp, mười phần cương trực.
- Ngươi đừng quên, hắn đối xử với ngươi như thế nào? Cùng lắm là xem ngươi như quân cờ mà lợi dụng. Thích thì nói lời ngon tiếng ngọt, không thích thì chửi mắng thậm tệ, thậm chí có lúc sẽ ra tay đ·ánh đ·ập. Chuyện vừa rồi, lẽ nào ngươi không hiểu sao? Hay là ngươi muốn, cả đời này mãi núp dưới bóng của hắn ta, không thấy ánh mặt trời của riêng mình!- Văn Thành bắt đầu giở trò li gián, không ngừng khiêu khích đối phương.
- Ngươi...
Trở lại bên này, Triệu Hoài nằm trong tay của Nhược Tuyết. Bộ dạng thê lương không gì tả nổi, ánh mắt thất thần, nụ cười ngờ nghệch. Lâu lâu lại thở dài từng hơi, trông không khác gì mấy kẻ sầu đời cả. Điên lên, cắn luôn cô ta cũng không chừng.
- Triệu Hoài, ngươi đừng có như vậy nữa có được không hả? Ngươi làm ta sợ đấy!- Nhược Tuyết lên tiếng, nét mặt còn là có chút hoang mang.
- Cô thì biết gì chứ? Ta đánh bán sống bán c·hết với người ta, liều luôn cái mạng này. Kết quả là gì? Bảo vật biến mất, thương tích đầy mình. Ta khổ quá mà, hụ hụ!- Nói rồi, Triệu Hoài rút mình vào lòng đối phương.
- Con mẹ nó, trên đời này ta chưa từng gặp qua tên nào vô lại như ngươi cả. Lợi dụng lòng tốt của người khác mà chiếm lợi, ngươi cũng thất đức quá đấy!- Nhìn về một màn này, DG chịu không nổi mà lên tiếng trách móc.
- Ngậm mẹ mồm vào đi, chỗ người ta làm ăn. Chỉa chỉa cái miệng của ngươi vào làm gì?- Triệu Hoài cũng không phải thế yếu, lập tức đáp trả.
- Ngươi đúng là hết thuốc chữa rồi, sống kiểu này bảo sao lại bị người ta đánh!- DG giờ đây, ngán ngẫm không thôi.
- Ta b·ị đ·ánh thì liên quan gì đến ngươi, cái đồ nhiều chuyện này. Yên lặng đi, để ta còn tâm sự mỏng nữa!- Đối với những lời nói đó, Triệu Hoài đều để ngoài tai. Đối với hắn ta mà nói, chỉ cần da mặt đủ dày thì không có chuyện gì là khó.
- Đoạn tình cảm ấy, ngươi vẫn chưa vứt bỏ được sao? Cần gì phải làm khổ bản thân, đó đã là chuyện của quá khứ rồi!- DG nói tiếp, gợi lại một nổi đau mà hắn ta không bao giờ muốn nhắc tới.
- Ngươi đấy, tốt nhất là đừng có nhiều chuyện. Bằng không, đừng trách ta vô tình. Ta biết bản thân ta cần phải làm gì, không cần ngươi phải bận tâm!- Trong giây lát, sắc mặt của Triệu Hoài liền biến đổi. Một mặt âm ưu trầm uất, khác hẳn với thường ngày.
Nghe tới đây, DG cũng chẳng nói gì thêm. Bầu không khí trong giây lát, liền rơi vào trầm mặc. Hắn ta mơ hồ nhớ lại chuyện xưa, bất giác mà siết chặt đôi bàn tay. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, làm dịu đi phần nào cảm xúc. Nhưng có những chuyện, vĩnh viễn không thể nào quên.
- Triệu Hoài, ngươi không sao chứ?- Nhược Tuyết cất tiếng, vẫn cái giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy sâu lắng ấy, kéo hắn ta trở lại hiện thực.