Bất đắc dĩ, Triệu Hoài đành tạm thời ứng chiến với Bách Hoa Yêu. Nhưng thương thế trên người thì lại không cho phép, chỉ đành câu kéo thời gian. Một chút sức lực cuối cùng, đều vì một đòn ban nãy mà tiêu hao hết. Giờ đây, thứ có thể dựa vào, chính là cái miệng của bản thân.
- Ta ấy à, là ai không quan trọng. Quan trọng là ngươi, nên biết điều một chút đi. Không thì, hậu quả cô gánh không nổi đâu!- Triệu Hoài buông lời đe doạ, giọng điệu còn là đôi phần âm hiểm.
- Chỉ dựa vào một tên cấp 4 sơ cấp sắp c·hết như ngươi, còn muốn làm gì được ta? Nực cười thật đấy, không biết tự lượng sức mình!- Nói rồi, Bách Hoa Yêu giơ ngón tay trỏ lên, theo đó là một viên đạn khí được bắn ra.
Hướng thẳng hắn ta mà đến, tốc độ cực nhanh. Đây là muốn thăm dò thực lực thật sự của đối phương, từ đó mà quyết định có ra tay hay không. Triệu Hoài đưa thương đỡ lấy, ngoài mặt là không chút tổn hại. Nhưng cánh tay lại run rẩy không thôi, cũng mai là hắn ta kịp thời che dấu, mới không bị cô ta phát hiện.
- Sao nào? Muốn ra tay với ta thật à? Lần đầu gặp gỡ, không định tìm hiểu về nhau sao?- Triệu Hoài nhẹ cười, cố gắng thay đổi chủ đề. Còn đánh nữa, hắn chịu không nổi đâu.
- Tìm hiểu? Ta cảm thấy không cần thiết. Đối với một kẻ sắp c·hết mà nói, chuyện này quá là dư thừa!- Bách Hoa Yêu lạnh giọng, thăm dò như thế đã là quá đủ, giờ chính là lúc để ra tay.
- Chậc chậc chậc, xem cô kìa. Muốn động thủ, ít nhất cũng phải biết thân phận của ta và hắn chứ. Bằng không, hậu quả khôn lường. Hai người bọn ta mà có mệnh hệ gì, đừng nói đến nơi đây, cả cái đảo này bị diệt luôn cũng không chừng!- Triệu Hoài nói tiếp, muốn đối phương biết khó mà lui.
- Thân phận của ngươi? Ngươi và hắn có thân phận gì?- Nghe được lời đó, Bách Hoa Yêu lập tức trở nên cẩn trọng hơn.
- Thân phận của bọn ta, cô không cần biết đâu. Chỉ là cô không cảm thấy gì sao? Quanh đây, Siêu Việt giả cũng tính là không ít. Bọn họ chưa ra tay là vì ta chưa ra hiệu. Nếu như muốn đánh, ta cũng không ngại. Còn cô, muốn thử thì cứ tự nhiên!- Triệu Hoài vẫn là như cũ, cố gắng phô trương thanh thế hết cỡ. Chỉ có như vậy, mới có thể doạ lui cô ta.
- Siêu Việt giả? Ta tại sao lại không cảm nhận được. Ngươi...- Bách Hoa Yêu chưa kịp dứt lời, Triệu Hoài đã vội cắt ngang.
- Cô không cảm nhận được là do thực lực của cô quá yếu. Nghĩ sao vậy? Cấp 5 mà đòi cảm nhận được Siêu Việt giả. Cô làm như, mình mạnh hơn người ta không bằng!- Càng nghe Bách Hoa Yêu càng hoang mang, Triệu Hoài được nước thì càng lấn tới.
- Cũng phải thôi, ai bảo cô quanh năm suốt tháng sống trên cái đảo này. Không biết thế sự ngoài kia thay đổi ra sao cũng là điều hiển nhiên. Ếch ngồi đáy giếng, chỉ tổ thiệt thân. Ta thấy, cô nên đi ra bên ngoài, ngắm nhìn thế giới một lượt. Biết đâu, có cái nhìn mới cho bản thân thì sao?- Triệu Hoài nói lời mê hoặc, dẫn dụ đối phương. Hắn, mới có thể an toàn.
- Thế giới ngoài kia sao? Ta chưa từng nghĩ đến. Nó rộng lớn lắm à? Có gì đặc biệt sao?- Bách Hoa Yêu lúc này, đã bắt đầu phân vân. Ánh mắt hướng về phía biển, còn là có chút mong chờ.
- Ta không nói trước với cô điều gì nhưng chắc rằng, ngoài kia rộng lớn hơn nơi đây rất nhiều lần. Biển rộng, trời xanh cũng chỉ là một phần nhỏ. Nhưng cùng với đó, là biết bao nguy hiểm không lường trước được. Sau cùng, ta khuyên cô một câu. Đi đi, có trải nghiệm mới có trưởng thành!- Triệu Hoài tiếp lời, thuận thế đẩy thuyền.
- Nhưng còn tộc nhân của ta thì sao? Ta không thể bỏ mặc bọn họ được!- Bách Hoa Yêu trầm mặc hồi lâu, mới cất giọng mà nói.
- Dựa vào chút thực lực này của cô, còn muốn bảo vệ được ai. Ngoài kia rộng lớn, mới có điều hay học hỏi. Như thế mới có thể trở nên mạnh hơn, mới có thể bảo vệ được tộc nhân của mình. Bằng không, yêu các ngươi cũng chỉ là thú săn chờ g·iết của bọn họ, vô lực phản kháng!- Triệu Hoài giọng điệu nhẹ nhàng nhưng hiện thực lại phũ phàng đến lạ.
- Thú săn chờ g·iết? Ngươi đây là nói ai thế?- Nét mặt của Bách Hoa Yêu lập tức thay đổi, một màu âm ưu.
- Giận gì chứ? Cũng đâu phải là ta gây sự với các ngươi. Cô tưởng ta muốn à? Ta là bị đám người khốn nạn đó ép!- Triệu Hoài bày ra dáng vẻ vô tội nhưng không kém phần bất lực mà nói.
- Vậy tại sao, trên người ngươi lại có khí tức Hoa Bạch Dương Tử của ta? Chuyện này, ngươi giải thích thế nào?- Bách Hoa Yêu nhìn về hắn ta, sớm đã cảm nhận đuợc điều bất thường.
- Chuyện này à? Tiểu tiết ấy mà, không cần quan tâm. Hay là chúng ta, tiếp tục nói vấn đề chính đi!- Triệu Hoài nhẹ cười, cố gắng lấp liếm cho qua.
- Ngươi nghĩ ta ngu à? Nếu như có Siêu Việt giả quanh đây, sớm đã ra tay với ta rồi. Nào đâu có bình yên như này, không chút động tĩnh!- Bách Hoa Yêu gằn giọng, khí tức không khỏi ưu ám.
- Cô nói gì thế, ta nghe không hiểu! Nếu như không tin, thì có thể thử. Mong là cô không hối hận với quyết định ngu ngốc đó của bản thân!- Triệu Hoài ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng đã lo lắng không thôi. Giờ mà đánh, hắn chỉ có nước chịu thiệt.
- Vậy sao? Vậy thì để ta thử!- Nói rồi, Bách Hoa Yêu lập tức xông tới, ra chiêu với đối phương.
Triệu Hoài lùi người tránh né, kéo dài khoảng cách với cô ta. Thấy thế, Bách Hoa Yêu liền thi triển bí kĩ: Rể quấn, hướng kẻ địch mà đến. Hắn ta không còn cách nào khác, đành ra thương chống đỡ. Cũng mai là đã hồi phục được không ít, không thì khổ rồi.
Nhìn về xung quanh, lại chẳng có bất kì biểu hiện nào là khác thường. Điều này, càng là khẳng định suy nghĩ của Bách Hoa Yêu là đúng. Cô ta không còn ngần ngại như trước nữa, liên tục ra đòn công kích. Ép cho hắn ta, phải nghiêm mình cố thủ.
- Tên con người kia, nào đâu có Siêu Việt giả như ngươi nói. Thế thì, chịu c·hết đi!- Vừa nói, Bách Hoa Yêu vừa ra chiêu đánh tới.
- Giữa chúng ta, cũng đâu có thù hằn gì lớn. Chi bằng bỏ qua tất cả, kết giao bằng hữu với nhau. Chuyện tốt như vậy, cô thử nghĩ xem sao?- Trước tình thế này, Triệu Hoài đành hạ giọng cầu hoà.
- Ngươi x·âm p·hạm lãnh thổ của ta, g·iết tộc nhân của ta, trộm đi bảo vật của ta. Những chuyện này, ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua sao?- Bách Hoa Yêu lộ rõ vẻ tức giận, một thân nộ khí.
- Bất quá, ta giúp cô rời khỏi nơi đây. Điều kiện này, cô thấy thế nào? Không phải là ai, ta cũng giúp đâu đấy!- Triệu Hoài một bên tránh né, một bên hòa hoãn tình hình.
- Chuyện này...- Trong nhất thời, nhịp độ t·ấn c·ông của Bách Hoa Yêu đã không còn dồn dập như trước.
- Suy nghĩ kĩ lại đi, cơ hội chỉ có một. Một lần bỏ lỡ, chính là cả đời bỏ lỡ!- Thấy thế, Triệu Hoài liền vội nói thêm vào.
Lời mà hắn nói trước đó, không ít thì nhiều, đã tác động đến cô ta. Đối với Bách Hoa Yêu mà nói, thế giới ngoài kia vẫn là một ẩn số. Nhất thời, cô ta đã lưỡng lự. Nhưng bất ngờ, lại đánh ra một đòn. Sướt qua mặt Triệu Hoài, khiến cho hắn ta không kịp trở tay. Trên mặt, liền nhiều thêm một v·ết t·hương.
- Nếu như ngươi dám lừa ta, c·hết không chỗ chôn!- Bách Hoa Yêu lạnh giọng, nét mặt âm trầm mà cất tiếng.