Long Cơ Chiến Hồn

Chương 368: Cảnh Hoà, anh hùng cứu mỹ nhân



Đến lúc này, Mạc Hảo mới đưa mắt nhìn lên. Mắt thấy, là năm con yêu ma hung tợn, nhe nanh múa vuốt với bản thân. Cô ta mới được phen hoảng loạn, cả người bất giác mà run rẩy. Cũng mai là Thị kịp thời dìu lấy, không thì đã té ngang tại đây rồi.

- Yêu ma đâu ra mà nhiều vậy? Sao em không nói sớm cho ta biết?- Mạc Hảo cất tiếng, trên trán không biết từ bao giờ đã lấm tấm mồ hôi.

- Em nói mà người có nghe đâu, đã bảo là về đi người lại không chịu. Giờ thì hay rồi, muốn về, về cũng không nổi nữa!- Trước tình thế này, Thị nhẹ lắc đầu ngán ngẫm.

- Trông bọn chúng kìa, gớm c·hết đi được. Thị, đánh đi em!- Mạc Hảo nhìn về đối phương, ánh mắt ấy tràn đầy tin tưởng.

- Wa wa wa, người thật sự là muốn em đánh với bọn chúng? Đây khác gì, bảo em đi c·hết. Có phải, người hết thương em rồi không?- Nghe được lời đó, Thị ngỡ ngàng không thôi.

- Không sao đâu, ta tin em làm được. Đánh đi, có ta ở đây rồi. Không có gì là phải sợ cả!- Mạc Hảo cực lực cổ vũ, gia tăng khí thế cho đối phương.

- Thật luôn đó à? Người đây là đang đùa thôi đúng không? Giỡn như thế là không vui đâu, sẽ c·hết người thật đấy!- Thị giờ đây, hoang mang hết phần thiên hạ.

- Em không đánh chẳng lẽ bảo ta đánh à? Nghĩ thử mà xem, đôi bàn tay ngọc ngà này. Sao làm chuyện thô lỗ như vậy được?- Mạc Hảo ngắm nhìn đôi bàn tay của mình, đôi bàn tay ấy mềm mại như làn da của em bé vậy. Người có tiền, đúng là có khác.

- Hazz, thôi được rồi, để em. Phận tôi tớ thì đành chịu, ai bảo, em là cận vệ của người!- Thị thở dài một hơi, mặc dù không muốn nhưng không còn cách nào khác, đành miễn cưỡng bản thân vậy.



Cô ta đứng trước mặt Mạc Hảo, che chắn cho đối phương. Đưa tay lấy v·ũ k·hí mới nhớ ra rằng, bảo kiếm đã bị tên khốn kia lấy mất. Chưa kịp định thần, yêu ma đã tung quyền đánh đến. Thế là, bất đắc dĩ mà dùng tay không hoá khí để đỡ. Uy lực một đòn này, không sao coi thường cho được.

Dư chấn lan xa, lớp đất dưới chân của cô ta đã nát đi phần nào. Lá chắn được hình thành bởi khí kia, không ngừng nứt nẻ. E là không cầm cự được bao lâu. Sắc mặt của Thị hiện giờ, đã trở nên khó coi hơn bao giờ hết. Sớm biết mọi chuyện như này, đã không hùa theo đối phương làm xằng rồi.

- Khốn kiếp, ta không phải là ai cũng bắt nạt được đâu!- Thị nghiến răng nghiến lợi mà nói, biểu thị tâm tình của bản thân.

- Cứu mạng, cứu mạng a! Nhanh, cứu ta!- Bất chợt, một thanh âm quen thuộc lại vang lên.

Đưa mắt nhìn tới, hoá ra là Mạc Hảo đã nằm gọn trong tay một con yêu ma cao 3m, dáng vẻ dữ tợn. Cô ta cứ thế mà kêu gào, hét toáng cả lên. Như thể, sắp khóc tới nơi vậy. Thị bên này, thân mình còn lo chưa xong, huống chi là lo cho người khác.

- Tiểu thư, đợi em một chút, em cứu người ngày!- Thị lớn tiếng mà nói, cố gắng chấn an tinh thần của Mạc Hảo. Cho dù bản thân có liều mạng cũng phải giúp cô ta, hoá nguy thành an.

Lời vừa dứt, liền dồn khí mà hất con yêu ma trước mặt ra xa. Xoay người, bật thật mạnh, hướng đối phương mà tới. Nào ngờ chưa kịp tiếp cận, biến cố đã ập đến. Một con yêu ma khác, nhanh như chớp mà ra đòn. Đem Thị trực tiếp đẩy lùi về sau, thân mang thương nhẹ.

Mạc Hảo bên này, cũng không khá khẩm hơn là bao. Cô ta cách bị nuốt chửng, là không quá năm giây nữa. Thị cũng đã trở nên bất lực, không sao ứng cứu cho kịp. Ngay lúc cô công chúa này trở thành mồi ngon cho yêu ma, theo đó là một thân ảnh xuất hiện, kịp thời cứu nguy.



- Hu a hu a, ta không muốn phải trở thành thức ăn cho yêu ma đâu. Cứu ta cứu ta!- Mạc Hảo khua tay múa chân, vùng vẫy kịch liệt. Hai mắt nhắm chặt, nào đâu có biết bản thân đã an toàn.

- Được rồi, đừng náo nữa. Mở mắt ra đi, không phải đã an toàn rồi sao!- Một giọng nói vang lên, ấm áp đến lạ thường.

Nghe được lời này, Mạc Hảo mới từ từ mà mở mắt ra. Mắt thấy, là một người con trai gương mặt thanh tú, ôn hòa nhìn mình. Lại đưa mắt nhìn xuống, bản thân đang nằm trong vòng tay của đối phương. Điều này, khiến cho cô ta nhất thời có chút xấu hổ.

- Ngươi... Ngươi là ai thế? Mau buông ta ra!- Mạc Hảo cất tiếng, vội đưa tay che mặt. Không để hắn ta, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm hiện tại của bản thân.

- Ta tên Cảnh Hoà, học viên của Học viện Long Cơ. Hân hạnh gặp mặt!- Nói rồi, hắn lập tức buông tay. Cô ta theo đó, ngã nhào ra đất. Trông bộ dạng này, càng là thê thảm gấp bội phần ban nãy.

- Ây da, đau c·hết mất! Ngươi làm cái gì thế?- Mạc Hảo khuôn mặt nhăn nhó, lom khom đứng dậy.

- Không phải là cô ta bảo ta buông tay sao? Ta làm theo lời cô nói rồi, còn ý kiến gì nữa!- Cảnh Hoà thờ ơ mà đáp, không chút bận tâm.

- Ngươi... Hừ!- Mạc Hảo tức lắm nhưng lại không có lí mà nói, đành hừ lạnh một cái cho bỏ tức.



Trở lại Thị bên này, cô ta giờ đây phải đối phó với ba con yêu ma cùng lúc. Cực không gì tả, chỉ cần lơ là một giây thôi liền thịt nát xương tan. Mắt thấy, Mạc Hảo đã an toàn, cô ta cũng yên tâm phần nào. Nhưng người bên cạnh, lại khả nghi vô cùng.

- Tên đó... Hình là đồng bọn của tên khốn kia mà. Chẳng lẽ... Chuyện này, có liên quan đến hắn!- Nhìn về đối phương, Thị không khỏi nghi ngờ.

Nhưng giờ không phải là lúc, đối diện là ba con yêu ma cùng lúc t·ấn c·ông. Thị phải chật vật lắm, mới có thể tạm thời ứng phó. Không khéo, bản thân lại mềm mình phen này. Không có v·ũ k·hí trong tay, khó khăn trăm bề. Mặc dù như thế, cô ta vẫn kiên cường chiến đấu.

Suy cho cùng, ba đánh một không chột cũng què. Càng đánh Thị càng hụt hơi, gần như không theo kịp tốc độ của bọn nó nữa. Bất tri bất giác dính phải một quyền, miệng nôn máu tươi. Ngã lăn ra đất, tình thế phải nói là cực kì thê lương.

- Khụ khụ, đau quá!- Thị đưa tay sờ ngực, cơn đau truyền tới khó mà hình dung. Đưa mắt nhìn lên, một quyền đã ở ngay trước mặt.

Cô ta lúc này, đã không tài nào phản kháng cho được. Theo phản xạ mà đưa tay lên đỡ, phó mặc cho số phận. Một tiếng ầm phát ra, mười phần chói tai. Đến khi Thị mở mắt ra, mới phát hiện là bản thân không sao. Mắt thấy, là người con trai kia đã thay mình đỡ lấy đòn này.

- Ngươi... Ngươi sao lại cứu ta?- Thị cất tiếng, giọng yếu đi thấy rõ.

- Thấy chuyện bất bình, ra tay tương trợ mà thôi, không có gì là phải cảm kích cả. Cô bảo vệ cô ta đi, mấy con yêu ma cứ giao cho ta đối phó!- Cảnh Hoà đáp lời, một thân uy thế hơn người.

( Thì ra đây là cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân sao? Sướng c·hết đi được!) Cảnh Hoà ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng sớm đã vui như nở hoa. Đây là lần đầu hắn ta giả ngầu, cái cảm giác kích thích này khó mà diễn tả thành lời. Phê như con tê tê.

Không nói nhiều lời, tay cầm Toái nguyệt huyết đao, một đòn đánh tới. Liền đem cánh tay của con yêu ma trước mặt, trực tiếp chém đứt. Theo đó là vô số nhát đao được xuất ra, chỉ trông chốc lát. Hắn ta cứ như thế mà xử lí xong một con yêu ma cấp 4.

- Cái gì?- Nhìn về một màn này, Thị ngỡ ngàng không thôi. Đến bản thân, cũng khó lòng mà làm được như vậy.