Mạc Hảo một lần nữa, nằm trong vòng tay của Cảnh Hoà. Trong lòng liền trào dâng cảm xúc khó mà diễn tả thành lời, khuôn mặt đỏ bừng. Nhưng có điều, dáng vẻ hiện tại còn là có chút thảm hại. Thế là, liền đẩy mạnh đối phương ra xa, giữ lấy khoảng cách nhất định đối với hắn ta.
- Aaa, không ổn rồi, không ổn rồi! Ta làm sao thế này?- Mạc Hảo xoay người, đưa tay sờ ngực. Trái tim cứ đập liên hồi, điều này cô ta không sao hiểu rõ.
- Cô không sao đấy chứ? Có bị gì không thế?- Thấy lạ, Cảnh Hoà cất tiếng hỏi han.
- Không... Không sao... Chỉ là... Chỉ là...- Mạc Hảo ấp úng mà đáp, đỏ mặt tía tai.
Hai người bọn họ tương thân tương ái, tình thương mến thương. Khung cảnh, phải nói là đẹp tựa nên thơ. Một bên khác, tình thế cũng không khác là bao. Triệu Hoài bị Thị cầm cây lùa đánh, chỉ đành bỏ chạy. Chậm một giây thôi, hắn ta liền no đòn.
- Cô điên rồi à? Đùa chút thôi, gì mà dữ vậy!- Triệu Hoài hét lớn, thêm phần khiêu khích.
- Không đánh nát cái miệng của ngươi, ta không hả giận mà. Trần đời chưa thấy qua, tên nào tiện như ngươi cả!- Vừa nói, Thị vừa vung gậy đánh tới, đáng tiếc là chẳng đòn nào đánh trúng.
- Xì, mặc dù là ta thân mang trọng thương nhưng với thực lực của cô, đọng tới cộng lông chân của ta biết có được hay không. Ở đó mà xàm ngôn, cẩn thận bị ta đánh cho no đòn đấy!- Trong tình thế này, Triệu Hoài vẫn là có tâm trạng trêu đùa cô ta. Hắn ấy mà, ngứa đòn lắm.
- Đáng hận, chịu c·hết đi tên khốn kia!- Thị tức đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi đòn đánh ra uy lực tăng mạnh.
Triệu Hoài không chút khó khăn, đem tất cả đều dễ dàng tránh né. Dù sao, loại chuyện như này hắn ta cũng quá là quen rồi. Chỉ là hiện tại, thương thế không nhẹ. Còn tiếp tục dây dưa với cô ta, bản thân chịu thiệt cũng không chừng. Quạng lạng, no đòn thì lại khổ.
- Chơi như thế là đủ rồi, ta không rảnh đâu mà tiếp cô nữa. Lời ta khuyên, nghe hay không thì tùy. Tạm biệt!- Triệu Hoài nhanh như chớp mà tiếp cận đối phương. Mặt đối mặt, nhẹ cười mà nói.
Lại như cơn gió, biến mất trước mặt cô ta. Một màn này, Thị ngơ ngác đến ngỡ ngàng. Trông nhất thời, vẫn là chưa kịp phản ứng. Đến khi nhận ra, hắn ta đã biến mất. Nhìn về xung quanh một lượt, không biết từ bao giờ Triệu Hoài đã tiếp cận Cảnh Hoà.
- Đi thôi! Nhìn cái quái gì nữa, con ngươi sắp rớt ra rồi kìa!- Triệu Hoài kéo lấy cổ áo đối phương, lôi đi cho bằng được.
- Khoan đã, ta... Ta còn... Còn...- Cảnh Hoà muốn nói nhưng cổ lại bị siết chặt, không sao thành lời.
- Nghiệp lớn cần phải làm, còn còn cái quái gì! Không lẽ, ngươi muốn thua sao? Đến lúc đó, đừng có mà khóc lóc đấy!- Triệu Hoài ra tay dứt khoát, không cho đối phương cơ hội phản kháng. Chẳng mấy chốc, bóng dáng của họ đã dần xa.
- Tiểu thư, chúng ta cũng phải đi thôi!- Mắt thấy hai người bọn họ rời đi, Thị biết nơi này không thể ở lâu. Kề cận bên cạnh Mạc Hảo, cất tiếng nhắc nhở.
Có điều là, Mạc Hảo lúc này, nào đâu có để ý đến tình hình xung quanh thay đổi ra sao. Cô ta chỉ chăm chăm ôm mặt, ngượng đến đỏ tai. Thị phải nói đến lần thứ hai, đối phương mới tỉnh ngộ.
- Tiểu thư, người còn đứng đó làm gì? Người ta cũng đã đi rồi, chúng ta cũng nên đi thôi!- Thị hét lớn một hơi, như trời giông giáng sấm.
- Hả? Đi rồi sao?- Mạc Hảo đáp lời, vội đưa mắt nhìn tới. Không thấy Cảnh Hoà đâu, cô ta càng là bối rối trong lòng.
- Đi thật rồi à? Người đâu vô tâm hết sức! Hứ, chúng ta cũng đi thôi!- Mạc Hảo hừ lạnh một tiếng, dậm chân thật mạnh rời đi.
- Wa, mùi thuốc súng nồng thế, lại là chuyện gì nữa đây?- Thấy thế, Thị đành theo sau nàng ta.
Triệu Hoài với Cảnh Hoà bên này, sớm trở lại nơi xưa. Đã đến lúc thu hoạch thành quả từ cái bẫy mà bản thân đã giăng ra trước đó. Trước mặt hai người bọn họ giờ đây, là ngổn ngang xác yêu ma nằm đó. Xem ra độc mà hắn ta dùng, hiệu quả không tệ.
- Wa, tôm cá này để đã lâu, phải ươn mới đúng. Sao lại có chút hương thơm nhàn nhạt thế này? Thật là muốn ăn một miếng mà!- Cảnh Hoà cất tiếng, không khỏi hoài nghi. Bất giác nuốt xuống, một ngụm nước bọt thật to.
- Ăn đi, ăn một phát là đăng xuất ngay đấy, ở đó mà ham. Đây là tất nhiên ta thêm chút gia vị cho nó rồi. Bằng không ngươi nghĩ, yêu ma nào lại ngu ngốc đến mức độ ăn phải hàng cá ươn này!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, khoé môi lại nhếch lên nụ cười đầy nham hiểm.
- Thảo nào, lại c·hết nhiều đến như vậy. Xem ra, chúng ta cách chiến thắng đã không xa là mấy!- Lời này nói ra, Cảnh Hoà mười phần dương dương tự đắc.
- Nói nhiều đến như thế làm gì, còn không mau thu hoạch đi. Ở đó mà làm mặt ngầu, đi là muốn làm cho ai xem thế? Ngươi đấy, giờ không phải là lúc đắc ý đâu!- Triệu Hoài thờ ơ mà nói, kéo đối phương về lại hiện thực. Đem giấc mơ của hắn ta, trực tiếp đạp đổ.
Cảnh Hoà cũng không còn cách nào khác, đành lật đật làm việc. Tay chân thành thục, lấy Ngọc của yêu ma ra. Nhưng lần này, lại phát sinh biến cố. Không biết vì sao, Ngọc trên tay lại hoá đen. Cho dù là một chút năng lượng cũng không thể cảm ứng.
- Bụt, người xem này, Ngọc này bị làm sao thế?- Cảnh Hoà lớn tiếng mà nói, vẻ mặt còn là có chút hoang mang.
- Đâu? Đưa ta!- Triệu Hoài lại gần, lấy Ngọc trên tay đối phương. Cẩn thận xem xét, chuyện bất thường này hắn cũng khó mà hiểu rõ nguyên do.
- Viên này cũng vậy! Cả viên này nữa! Hình như là, toàn bộ yêu ma ở đây Ngọc đều màu đen thì phải. Lẽ nào là, do độc gây ra?- Cảnh Hoà nhanh chóng lấy Ngọc của những con yêu ma khác ra so sánh, kết quả là như nhau. Phải biết, loại Ngọc không có năng lượng này, chính là thứ vô dụng. Chẳng ai cần tới, sẽ không được tính điểm.
- Chuyện này, chậc chậc, thảo nào yêu ma nhiều đến như vậy, bọn họ lại không độc c·hết bọn nó. Đây chính là nguyên do sao? Mà khoan đã, ngươi xuất thân từ Viện nghiên cứu, sao chuyện này ngươi lại không biết?- Triệu Hoài đưa mắt nhìn về đối phương, đây là muốn chối bỏ trách nhiệm.
- Ha ha, chuyện này... Ha ha, không dám giấu gì người, hình như là giảng viên có từng nói qua thì phải. Nhưng mà... Trí nhớ của ta không được tốt cho lắm. Ngươi cũng biết rồi đấy, quên mất cũng là chuyện thường tình thôi. Ta không biết thì không nói đi, đây rõ ràng là kế hoạch của người mà. Người lại không biết sao?- Cảnh Hoà gượng cười mà đáp nhưng không quên buông lời chất vấn ngược lại.
- Ngươi nghĩ ta nghe giảng luôn đó à? E là chuyến này công cốc rồi, phải nghĩ cách khác mới được!- Triệu Hoài đưa tay ôm đầu, nhẹ cười bất lực.
- Ai nói với ngươi là công cốc, đưa thứ đó cho ta. Ta giúp ngươi xử lí, đảm bảo không chút tì vết!- Ngay lúc hắn ta không biết phải làm sao DG lại bất ngờ lên tiếng.
- Ngươi? Thật sao?- Trước những lời đó, Triệu Hoài khó tránh khỏi nghi ngờ.
- Ngươi đừng quên ta là ai đấy! Chút chuyện nhỏ này, còn có thể làm khó được ta sao? Nhưng có điều, cái giá phải trả cũng không rẻ đâu. 100 gam Urimi tinh luyện, ta giúp ngươi làm việc!- DG đáp lời, giọng điệu phải nói là cực kì tự tin. Quả thật, việc tẩy luyện này đối với nó không khác gì một thuật toán đơn giản cả. Chỉ cần một khắc, liền có thể giải quyết vấn đề.