Long Cơ Chiến Hồn

Chương 373: Gia Kiệt, xém tí nữa là



Gia Kiệt đối chiến Cá Mập Ma, tình thế là hoàn toàn bất lợi. Liên tục chịu đòn, thân mang trọng thương. Tình trạng này còn tiếp tục kéo dài, e là không cầm cự được lâu. Không còn cách nào khác, đành làm liều một phen. Được ăn cả, ngã thì nằm luôn khỏi đánh nữa chi cho mệt.

Sau khi quật ngã kẻ địch, Gia Kiệt cũng không khá khẩm hơn là bao. Miệng thở hồng hộc, sắc mặt kém đi thấy rõ. Có điều là, Cá Mập Ma trên cạn cũng gặp bất lợi không nhỏ. Đây cũng xem như, trong hoạ có phúc. Nhưng mà cái phúc này cũng không kém phần hoạ c·hết người.

Ngay khi hắn ta đang bần thần thì đối phương lại tiếp tục t·ấn c·ông. Xoay người, quất đuôi. Uy lực cực mạnh, chẳng khác gì quả cầu sắt nặng một tấn đập thẳng vào người. Thiếu điều, xương cốt gần như gãy nát. Nếu không phải đã gia khí bảo vệ bản thân, Gia Kiệt lần này phải nói là lành ít dữ nhiều.

- Aaa, này cũng quá là phạm quy đi. Cái đồ khốn kiếp kia, ngươi nhất định sẽ biết tay ta!- Gia Kiệt lúc này, lộ rõ vẻ kém sắc.

Lom khom đứng dậy, tàn hơn cả chữ tàn nữa. Trên người, không có chỗ nào là nguyên vẹn cả. Máu tươi từ khóe miệng chảy dài, đưa tay lau lấy sắc mặt liền trở nên nghiêm túc hơn hẳn. Hai bên ánh mắt giao nhau, Cá Mập Ma ấy vậy mà lại mang một thân sát khí đằng đằng. Đây chính là điều, nó hoàn toàn vượt trội so với kẻ địch.

Mặc dù đã g·iết qua không ít yêu ma nhưng so về độ khát máu, Gia Kiệt hoàn toàn không phải là đối thủ của Cá Mập Ma. Muốn đánh bại được nó, hắn phải ra đòn dứt khoát hơn, mạnh bạo hơn. Bằng không, hắn sẽ trở thành miếng mồi ngon trong miệng yêu ma trước mắt.

Dưới sự kích thích không ngừng của mùi máu tươi, Cá Mập Ma càng là trở nên điên cuồng hơn. Hai mắt hoá đen, hơi thở từng nhịp nặng nề. Không nói nhiều lời, liền hướng Gia Kiệt mà rống một tiếng thật lớn. Dư âm vang xa, còn là có chút khó nghe.

- Kêu cái gì mà kêu! Nếu đã muốn c·hết đến như vậy, thì tới đây!- Mặc dù tình hình không được khả quan, Gia Kiệt vẫn là mạnh miệng đến cùng.

Nói rồi, với Tường thiên tam kích trong tay, Gia Kiệt bất chấp tất cả mà lao lên như tên bắn. Dồn lực, tụ khí. Lập tức thi triển Kình ngư lôi phong, mạnh mẽ ra đòn. Đây là đang muốn, một đòn tiêu diệt kẻ địch. Hắn ta của lúc này, đã thực sự nghiêm túc đối chiến.

Nhưng có điều, Cá Mập Ma cũng không phải là phường dễ đối phó. Thấy thế, liền bắn ra vô số đạn khí mà đáp trả. Khói lửa mịt mù, gần như đã che khuất bóng dáng của Gia Kiệt. Đang lúc nó không biết phải làm sao thì lại cảm thấy một thân khí tức cường đại xuất hiện trước mặt, báo hiệu cho chuyện chẳng lành.

Mắt thấy, là một cá voi sát thủ được hình thành từ khí. Toàn thân phát ra lôi điện, nghiền nát bất cứ thứ gì mà nó chạm vào. Đây là do Gia Kiệt tốn không biết bao nhiêu là công sức mới có thể thi triển được một đòn này. Là thành hay bại, đều xem ở nó.

- Con cá c·hết tiệt kia, ta xem ngươi làm sao đỡ lấy đòn này. Ngoan ngoãn mà trở thành cá nướng đi!- Gia Kiệt hét lớn một hơi, tư thế mười phần uy nghiêm.

Lời vừa dứt, hắn ta cũng theo đó mà ra đòn. Kình ngư một đường càn quét mà tới, thân hình to lớn ấy lại không chút chậm chạp mà là nhanh đến kinh người. Trước một màn này, Cá Mập Ma không kịp né tránh. Lập tức gia khí toàn thân, màu sắc trên người cũng vì đó mà thay đổi, đã đen nay lại càng đen hơn. Bất đắc dĩ, đành cứng đối cứng một phen.

Đến khi thanh âm v·a c·hạm vang lên, cả một vùng trời đều trở nên huyên náo. Làn sóng xung kích được tạo ra, đủ để thổi bay tất cả những vật xung quanh. Bao gồm cả Gia Kiệt, cũng bị nó đẩy lùi về sau mấy bước. Một màn này, phải nói là cực kì kinh hãi.

- Khụ khụ, ta còn không g·iết được ngươi sao? Hừ, cũng chỉ đến thế là cùng!- Một chiêu này, gần như đã rút cạn sức lực của Gia Kiệt. Nhưng đổi lại, hắn cảm thấy rất đáng.

Đến khi làn khói bụi tan đi, thân ảnh của Cá Mập Ma cũng dần lộ diện. Trải qua một đòn vừa rồi, nó vậy mà chỉ b·ị t·hương nặng. Trên người là vô số v·ết t·hương, chi chít từng mảng. Khí tức cũng đã yếu đi phần nào nhưng lại mang đến cho người khác cái cảm giác đáng sợ không thôi.

- Cái gì? Không c·hết sao? Way, sống dai quá rồi đấy!- Trước một màn này, Gia Kiệt liền được phen ngỡ ngàng. Hắn như thể, không tin vào mắt mình.

Cả hai giờ đã sức cùng lực kiệt, muốn đánh tiếp e là hơi khó. Yêu người bọn họ, so về độ thảm là một chín một mười. Nhưng so về độ điên, Gia Kiệt chẳng là cái đinh nếu so với Cá Mập Ma. Nó hiện tại, đã bị đối phương chọc cho tức điên, sức mạnh cũng vì đó mà bộc phát đến cực điểm.

Mặc cho thương tích trên người có ra sao, Cá Mập Ma liền lao đến hắn ta như tên bắn. Trong nhất thời, Gia Kiệt khó mà phản ứng cho kịp. Hai chân c·hết đứng, không sao nhúc nhích. Thấy vậy, Mỹ Duyên một bên lập tức ra tay tương cứu. Không thì cái mạng của hắn, tùy thời đều có thể mất.

Tốc độ của Cá Mập Ma nhanh nhưng Mỹ Duyên lại nhanh hơn một bước. Giữa thời khắc sinh tử, kịp thời kéo Gia Kiệt về sau mà tránh, mới mai mắn thoát khỏi hàm răng sắc nhọn ấy. Chỉ là hiện tại, nguy hiểm vẫn còn đó. Mỗi một giây một khắc, bọn họ đều cực kỳ cảnh giác.

- Không ổn rồi, chúng ta chạy thôi!- Mỹ Duyên cất tiếng, nét mặt lộ rõ sự lo âu.

- Không! Ta quyết không bỏ chạy, nhất định phải g·iết được nó. Ta cảm thấy, bản thân sắp vượt qua cực hạn rồi!- Gia Kiệt khẳng khái mà đáp, quyết chiến tới cùng.

- Ngươi không nhìn lại bộ dạng của mình đi, còn muốn đánh? Đừng nói là cực hạn, cái mạng của ngươi không còn nữa là. Nghe lời ta, chạy thôi!- Mỹ Duyên cực lực khuyên can, ra sức mà kéo hắn ta đi nhưng bất thành.

- Trận này ta phải đánh cho bằng được, cô đừng có mà ngăn ta. Ở yên đây đi, để ta giải quyết nó cho cô xem!- Nói rồi, Gia Kiệt hất tay đối phương ra. Nhanh như chớp, lao thẳng vào kẻ địch.

Một lần nữa, trong tay là Tường thiên tam kích cộng với đó là thương tích đầy mình. Gia Kiệt bất chấp tất cả, lao lên như một vị thần nhưng trông không khác gì một thằng đần cả. Không, phải gọi là thằng liều mới đúng. Thấy thế, Mỹ Duyên cũng không biết nói gì hơn. Chỉ đành, để hắn ta thích làm gì thì làm.

- Hazz, lại như vậy nữa rồi! Cái tên này, thật là làm cho người ta lo lắng mà!- Mỹ Duyên thở dài một hơi, bất lực không kém.

Thấy thế, Cá Mập Ma liền bắn ra từng ngụm đạn khí, hướng hắn ta mà tới. Gia Kiệt mặc dù trọng thương nhưng thân thủ vẫn rất linh hoạt. Nhịp nhàng né tránh, như cơn gió thoảng mà tiếp cận. Cong tay, dồn lực mà đánh ra một kích. Đáng tiếc, lực còn đâu mà dồn. Đòn này, không khác gì gãi ngứa cả.

Trong cái xui thì nó có cái rủi, trong lúc hắn ta ngơ ngác thì Cá Mập Ma liền há miệng đớp một phát. Bảo vật phòng thân kịp thời phản ứng, mới cứu lấy Gia Kiệt một bàn thua trông thấy. Bằng không pha này hắn không c·hết thì cũng trọng thương, chỉ có nước làm mồi ngon cho yêu ma. Đến khi định hình, thanh âm đã văng vẳng bên tai.

- Gia Kiệt, ngươi không sao chứ?- Mỹ Duyên hét lớn, tâm tình lo lắng tột độ.