Gia Kiệt với Mỹ Duyên đứng một bên chứng kiến tất cả, không khỏi sửng sốt. Cách biệt giữa bọn họ và đối phương, quả thật là rất lớn. Hai người bọn họ còn không ngờ tới sẽ có một màn này xảy ra, ai nấy cũng đều đứng hình mất vài giây. Phải mất một chút thời gian, mới có thể hồi thần trở lại.
- Chuyện này làm sao có thể? Đây... Đây cũng quá là vô lí đi!- Gia Kiệt cất tiếng, vẻ nghi hoặc đều biểu hiện rõ trên khuôn mặt.
- Có gì đâu mà bất ngờ, nếu ta muốn cái gọi là hạng nhất kia sớm đã về tay ta rồi. Có điều, ta không thích sát sanh là mấy nên mới không tham gia vào cuộc thi này. Bất đắc dĩ, ta mới thể hiện thực lực của bản thân một chút. Một chút này, các ngươi ngạc nhiên lắm sao?- Triệu Hoài đáp lời, giọng điệu còn là có chút dương dương tự đắc.
- Đây rõ ràng là có ẩn tình, ta nghi ngờ các ngươi g·ian l·ận. Ta muốn kiểm tra tính chân của kết quả này!- Mỹ Duyên một bên lên tiếng, vẻ mặt không cam tâm lộ rõ.
- Kiểm tra cũng được thôi! Nhưng các ngươi làm sao mà kiềm tra đây? Đừng có mà bắt ta kể lại đầu đuôi câu chuyện đấy, ta không có rảnh như thế đâu!- Triệu Hoài bình thản mà đáp, không chút bận tâm. Bởi vì mọi chuyện, hắn ta đã sắp đặt sẵn rồi, không có gì là phải lo cả.
- Vậy được thôi, chúng ta sẽ thông qua hệ thống giá·m s·át để xem mọi chuyện là như thế nào!- Chỉ chờ có thế, Phúc Trọng liền lớn tiếng mà nói. Hơn ai hết, hắn mong kết quả đó là từ g·ian l·ận mà ra, không thì bản thân phải mất trắng mười viên đá Cảm Tri cực phẩm.
- Wa, còn có hệ thống giá·m s·át nữa à? Đây cũng quá là vi phạm quyền cá nhân đi!- Cái gọi là hệ thống giá·m s·át đó, Triệu Hoài sớm đã biết từ lâu rồi, có điều là vẫn phải giả vờ bất ngờ cho mọi người ở đây xem.
- Chứ em nghĩ, an toàn của các em là do ai bảo vệ? Không có hệ thống giá·m s·át, làm sao mà nắm bắt tình hình, kịp thời ứng cứu. Yên tâm đi, nếu như em không làm chuyện ác thì không có gì là phải lo cả!- Thầy Mạnh vỗ vai đối phương, tự mình an ủi lấy mình.
- Sao thầy bảo em yên tâm mà tay thầy run giữ thế? Đây là có ý gì đây? Thầy không tin em à?- Triệu Hoài nhìn về thầy mình, chân mày bất giác mà nhíu lại.
- Đây không phải là thầy quá hiểu cái đức hạnh của em hay sao? Chuyện c·ướp b·óc này, cũng đâu phải là chưa từng làm ra. Em đấy, thua một cái là biết tay thầy ngay!- Chưa gì hết, thầy Mạnh đã tận tình mà quan tâm tới đối phương rồi.
- Wa, niềm tin của thầy dành cho em mong manh thế sao? Hazz, tình nghĩa thầy trò chắc có bền lâu!- Triệu Hoài thở dài một hơi, ngao ngán trong từng hơi thở.
- Thầy cứ yên tâm, em đảm bảo với thầy là mọi thứ điều ổn. Đây là công sức do chính đôi bàn tay hai em làm ra, không có gì là gian trá cả!- Cảnh Hoà một bên vội nói, giúp đối phương thanh minh.
- Mong là vậy! Bắt đầu kiểm tra đi!- Thầy Mạnh lớn tiếng mà nói, cố gắng chấn an bản thân.
Sau một tiếng huýt sáo, trên trời liền bay xà xuống một chú chim sẻ. Đậu trên tay Phúc Trọng, nếu như không nhìn kĩ thì khó mà nhìn ra điểm bất thường. Chú chim ấy, thế mà lại là một con robot. Chế tác tinh xảo, trông không khác gì so với chim thật cả. Được gọi với cái tên Sẻ Trinh Sát, là một trong những thiết bị giá·m s·át mà học viện thường dùng.
- Chim bé thế? Học viện Ngự Quy chỉ đến thế là cùng!- Triệu Hoài nói ra lời này, ai nấy cũng đều ôm miệng mà cười. Còn người của Học viện Ngự Quy, sắc mặt hình như là không được tốt cho lắm thì phải.
- E hèm, nó nhỏ nhưng nó có vỏ. Còn ngươi đó hả, chắc gì đã hơn mà la!- Phúc Trọng cũng không chịu kém cạnh, lập tức đáp trả.
- Đúng vậy, ngươi chỉ được cái mõm mà thôi. Không nhìn lại mình đi, hơn gì mà nói!- Đám người kia thấy vậy, cũng bắt chước hùa theo.
- Gì? Động tới chim bé là các ngươi giãy à? Đừng có nói là, các ngươi có tật giật mình đấy nhé!- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, nhẹ cười khinh miệt.
- Khụ khụ, Triệu Hoài, đã nói với em bao nhiêu lần rồi. Có nhiều chuyện biết thì thôi, nói ra làm chi. Mất cảm tình lắm, có biết không hả?- Thầy Mạnh một bên cất tiếng, khéo léo mà nói xéo bọn họ.
- Cái tên khốn này...- Nghe được lời đó, Phúc Trọng không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
- E hèm, các ngươi là muốn cãi lộn hay là muốn kiểm chứng sự thật? Làm gì thì lẹ đi, ta đây không có thời gian đâu đấy!- Đối diện là lửa giận của đối phương, thầy Mạnh lại chẳng mải mai quan tâm tới.
- Hừ, đợi đến khi sự thật được phanh phui, ta thật sự là muốn xem, các ngươi có còn phách lối như này nữa không?- Phúc Trọng kiềm lại cơn giận trong lòng, chỉ là giờ chưa phải là lúc.
Nói rồi, Phúc Trọng nhấn nhẹ vào đầu Sẻ Trinh Sát. Ngay lập tức, mắt của nó liền chiếu lên một màn hình lớn. Đem tất cả hình ảnh mà nó quan sát được, từ lúc bắt đầu vụ cá cược cho tới giờ. Một lần, chiếu cho mọi người ở đây cùng xem.
Mắt thấy, là khung cảnh Triệu Hoài dựa vào khẩu Gatling mà đồ sát tứ phương. Ai nấy, cũng đều há hốc mồm. Không ngờ, còn có thể chơi như thế này. Lại thêm cảnh hắn ta dùng độc, mọi người càng kinh ngạc tột độ. Một màn này, chẳng ai ngờ tới cả, phải nói là cực kì đặc sắc.
- Wa, tên khốn đó ấy vậy mà lại dùng súng. Dùng súng thì cũng thôi đi, lại còn dùng độc. Đây, rõ ràng không có đạo đức mà!- Học viên Ngự Quy lên tiếng, bất bình không thôi.
- Hừ, đạo đức gì chứ? Luật không có cấm thì ta làm thôi, có gì đâu mà ngạc nhiên dữ vậy. Đây, quá chi là hợp tình hợp lý đi, các ngươi còn đòi gì ở ta nữa?- Triệu Hoài thản nhiên như thường, không chút bận tâm trước lời gièm pha của bọn họ.
- Ngươi nói như thế mà nghe được. Đây vốn dĩ là cuộc thi rèn luyện cách thức chiến đấu, ngươi thế mà dùng súng, dùng độc. Này còn gì là rèn luyện cách thức chiến đấu nữa? Hèn hạ, lưu manh!- Bọn họ đối với loại chuyện này, mười phần khinh bỉ.
- Thủ đoạn cũng là một phần của kĩ năng đó mấy thằng lòi. Không biết thì anh nói cho mà nghe, bằng không ra đường người ta cười c·hết mất đấy!- Triệu Hoài hất mặt lên mà đáp, chỉ cần da mặt đủ dày thì đối với hắn ta không có chuyện gì là khó cả.
- Ngươi... Cái đồ vô lại này, lại thiếu đạo đức đến vậy. Vì thắng mà bất chấp thủ đoạn, tà môn ngoại đạo cũng dám sử dụng. Ngươi đấy, tốt nhất là nên xử thua mới đúng!- Đối phương cay nghiến mà nói, ai ai cũng đều là tức đến điếng người.
- Thắng làm vua, thua thì ngậm mẹ mồm vào! Các ngươi có giỏi thì bắt chước làm theo đi, ta cũng đâu có nói gì đâu. Hừ, giờ thua lại muốn giở trò, ghen ăn tức ở à?- Triệu Hoài buông lời chất vấn, chẳng ngán một ai.
- Làm theo ngươi? Nói ra không biết ngượng miệng à? Thiên kiêu nhà chúng ta, thi đấu công bằng. Đâu như ngươi, đủ đường g·ian l·ận. Đến độc còn dám dùng thì chuyện gì mà không dám làm ra. Hừ, đáng khinh!- Bọn họ không ngừng miệt thị Triệu Hoài, giọng điệu ấy căm phẫn đến tột độ.
- Dùng độc thì sao chứ? Ta cũng có dùng với các ngươi đâu? Ủa, alô, cách này cũng đâu có cấm dùng. Các ngươi nói như thế, rõ ràng là muốn chèn ép ta mà!- Triệu Hoài đáp lời, dáng vẻ còn là có chút ủy khuất.