Dưới sự truy đuổi gắt gao của đối phương, Triệu Hoài dựa vào màn đêm ưu tối. Nép mình vào một góc, tạm thời ẩn nấp. Tình thế hiện tại, hắn chỉ có hai lựa chọn. Một là làm liều một phen nữa, hai là nấp ở đây chờ đợi họ bỏ đi. Tất nhiên là hắn chọn vế sau rồi, cho nó an toàn chứ sức đâu mà đánh.
- Ta vì cô mà lần này chịu đủ, đợi cô tỉnh lại ta nhất định sẽ tính sổ với cô sau!- Triệu Hoài nhìn về Hồ Nhã trong lòng, nói lời oán than.
- Ngươi còn nói nữa, xém tí thì toi. Đối phương dù sao cũng là Siêu Việt giả, với thực lực hiện tại, ngươi làm sao là đối thủ của hắn? Biết tiết chế một chút đi, còn như này hoài không ai cứu được ngươi đâu!- DG cất tiếng, cằn nhằn không thôi.
- Hứ, Siêu Việt giả thì sao chứ, không phải vẫn chịu thiệt trong tay ta sao? Ngươi đấy, đừng có mà lo lắng thái quá!- Triệu Hoài đáp lời, đôi phần tự đắc.
- Ngươi thì hay rồi! Nếu như không phải đối phương sơ ý, ngươi chiếm được lợi sao? Nói không chừng giờ này, ngươi đã bị bọn họ chia năm xẻ bảy rồi!- DG nói tiếp, giọng điệu còn là có chút khinh miệt.
- Không thể trách người ta được, đó là do ta thông minh thôi. Ngươi nên cảm thấy tự hào vì ta đi, so về độ khôn lỏi, không ai hơn ta được đâu!- Lời này nói ra, Triệu Hoài dương dương đắc ý.
- Ngươi... Đúng là hết nói nổi rồi!- Đối với những lời lẽ đó, DG thật là không biết nói gì hơn.
Phía không xa, là đám người của Học viện Ngự Quy đang không ngừng truy lùng nơi này. Mục tiêu của bọn họ chính là Triệu Hoài, chỉ cần tìm thấy thì coi như xác định thịt nát xương tan. Dựa vào khí của bản thân, hắn mới có thể che giấu hơi thở từ đầu cho tới giờ. Nhưng càng kéo dài thì khó mà nói trước được điều gì.
- Tìm! Nhất định tìm ra cho ta!- Phúc Trọng nghiêm giọng mà nói, sắc mặt không khỏi cau có.
- Tên khốn kiếp nhà ngươi còn không mau cút ra đây, tự mình nộp mạng sẽ nhận được khoan hồng. Để ta bắt được thì đừng nói sao nước biển lại mặn!- Phúc Trọng hét lớn, thanh âm vang vọng khắp nơi. Buông lời dọa dẫm nhưng chẳng thu được gì.
- Có ngu mới ra cho thấy, dụ con nít thì được chứ đừng hòng dụ ta. Ta cho ngươi tìm đó, nào tìm thấy thì chúng ta nói tiếp!- Triệu Hoài lầm bầm mà đáp, nào đâu có dám lớn tiếng thành lời.
- Có chuyện gì vậy? Đêm hôm thế này không nghỉ ngơi đi, sao lại kéo cả đám ra đây?- Gia Kiệt, Mỹ Duyên bất ngờ xuất hiện trước mặt một học viên. Hai người bọn họ vẫn là chưa biết chuyện gì đang xảy ra, liền cất tiếng dò hỏi.
- Thiên kiêu, là người sao? Sự tình là như thế này này...- Đối phương đáp lời, liền đem tất cả mọi chuyện kể lại một lượt.
- Tên Triệu Hoài đó, to gan như vậy sao? Nhân lúc đêm tối, lại dám tập kích chúng ta. Tên đó, chán sống rồi à? Nếu đã như vậy, triển khai toàn lực bắt hắn cho ta!- Sau khi rõ sự tình, Gia Kiệt nhếch mép mà cười, liền muốn nhân cơ hội này mà dạy dỗ đối phương một phen.
( Má nó, đen vãi! Tưởng đâu là được nghỉ ngơi rồi, nào ngờ ông thần này còn ác hơn ông thần kia nữa. Đêm hôm khuya khoắt không cho người ta nghỉ ngơi đâu, toàn bắt làm gì đâu không hà. Tìm muốn c·hết luôn mà có thấy đâu, còn bắt tìm nữa. Nếu không phải là các ngươi mạnh, thật là muốn đánh một trận mà!) Đối phương ngậm ngùi cay đắng, đành chịu chứ biết sao giờ.
Thế là, công cuộc truy lùng càng ngày càng gắt gao. Huống chi bọn họ còn có một Siêu Việt giả, tìm ra Triệu Hoài cũng chỉ là vấn đề thời gian. Còn tiếp tục ẩn nấp như thế này, quả thật không phải là cách hay. Xem ra, hắn ta phải làm gì đó thôi, không thì chuyến này chôn thân tại đây mất.
- Mẹ kiếp, đã bật chế độ hèn, trốn rồi. Vậy mà không chịu tha cho ta, đây là các ngươi chọn đấy nhé. Chó cùng dứt chậu, coi ta làm sao đối phó các ngươi đây!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, ánh mắt lập tức thay đổi, trở nên sắc bén hơn.
- Bách Hoa Yêu, đây không phải là địa bàn của cô sao? Còn không mau giúp ta một tay. Ta mà b·ị b·ắt thì cô cũng đừng hòng thoát khỏi nơi đây!- Hắn nói tiếp, tưởng thế nào hoá ra là cầu cứu yêu ma, hèn đến thế là cùng.
- Địa bàn của ta? Ai nói thế? Ngươi làm như ở đâu có cây cối, ở đó là địa bàn của ta vậy. Vả lại, bọn họ còn có Siêu Việt giả, ngươi bảo ta đánh. Đây là muốn ta đi c·hết sao?- Giọng điệu quen thuộc vang lên, thanh âm chỉ vừa tầm để hắn ta nghe thấy.
- Chỉ là Siêu Việt giả mà thôi, cần gì phải sợ. Cô cũng thấy rồi đấy, hắn ta b·ị t·hương cũng không hề nhẹ. Thực lực ít nhiều gì cũng có giảm sút, cô không muốn trải nghiệm vượt cấp khiêu chiến hay sao?- Triệu Hoài tiếp lời, ra sức mà dụ dỗ đối phương làm xằng.
- Hừ, ngươi đánh không được lại muốn ta đánh. Cái đức hạnh này, cũng quá là khốn nạn đi. Mới trở thành cái dáng vẻ, trốn chui trốn nhủi như này. Ngươi đấy, tự mà lo lấy đi!- Bách Hoa Yêu đáp lời, chẳng mải mai quan tâm tới.
- Way, không thử thì sao biết bản thân có làm được hay không? Cô thử một lần đi, biết đâu kết quả ngoài mong đợi thì sao? Đời yêu ma có mấy khi, trải nghiệm đi cho biết với người ta!- Triệu Hoài vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục rù quến đối phương.
- Ngươi vẫn chưa chịu thôi à? Ngươi nghĩ ta ngu hay là nghĩ ta khờ? Lần trước tha cho ngươi, là ta không có cách nào thoát khỏi hòn đảo này nên mới cần đến sự trợ giúp của ngươi. Lần này, lại muốn lừa ta nữa à? Ngươi có tin, không cần bọn họ ra tay. Ta cũng có thể khiến cho ngươi, vĩnh viễn lưu lại đây không hả?- Bách Hoa Yêu nghiêm giọng mà đáp, hắn ta liền cảm thấy một cơn ớn lạnh chảy dọc sống lưng của bản thân. Nhưng như thế, cũng không thể khiến hắn ta từ bỏ.
- Ta quên, bây giờ là ban đêm. Thực lực của cô cũng vì thế mà giảm mạnh, thảo nào lại không dám ra tay. Chịu thôi chứ biết sao giờ, ai bảo cô yếu kém. Để ta tự mình lo liệu vậy. Mà quên nữa, ta mà rơi vào trong tay bọn họ. Không biết, đến lúc đó cô sẽ ra sao đây?- Đến nước này, Triệu Hoài chỉ đành dùng chiêu khích tướng. Lời nói mềm mại nhưng không kém phần sắc sảo.
- Ngươi... Nói nhiều đến như thế làm gì, có ngon thì đánh với bọn họ đi. Mặc dù ta quanh năm suốt tháng ở trên đảo nhưng ngươi nghĩ, ta tồn tại đến bây giờ là dựa vào cái gì?- Đối với những lời đó, Bách Hoa Yêu vẫn là giữ cho mình một cái đầu lạnh.
( Đã nói đến mức độ này rồi mà không ăn thua gì sao? Yêu ma bây giờ, đều thông minh như vậy à? Xem ra, trông người chi bằng tự dựa vào sức mình. Khó rồi đây!) Triệu Hoài rơi vào suy tư, tìm về cho bản thân một con đường sáng mà đi.
Bên ngoài, thời gian cứ trôi. Thấm thoát một tiếng đã trôi qua nhưng bọn họ lại không có ý định dừng lại mà càng là gắt gao hơn nữa. Đối với một số người mà nói, đây không khác gì cực hình cả. Ban ngày cực lực chém g·iết yêu ma, ban đêm lại phải làm chuyện này, sức đâu mà chịu cho nổi.
- Không tìm nữa, bổn thiếu gia mệt rồi. Các ngươi tự mình tìm đi, ta vẫn là ưu ái bản thân mình thì hơn!- Gia Bảo (Em họ của Gia Kiệt) nhân lúc không ai chú ý đến, liền tìm đến chỗ vắng mà nghỉ ngơi. Nào đâu có biết, chỉ vì hành động này mà chuốc họa vào thân.