Triệu Hoài nhân lúc đối phương t·ấn c·ông, lộ ra sơ hở. Liền chớp lấy thời cơ đó, ra đòn phản công. Chém ra một kiếm, nhanh gọn lẹ chuẩn sát. Kết hợp với đó là yếu tố bất ngờ, hoàn toàn thay đổi tình thế của trận chiến. Bằng không, kẻ c·hết chính là hắn.
Thừa thắng xông lên, Triệu Hoài thuận thế mà không ngừng công kích lấy kẻ địch. Tung ra vô số nhát chém nhưng cách biệt của hai người bọn họ là vẫn còn đó, không sao xuyên phá được lớp phòng ngự của đối phương.
Ban nãy là dựa vào một phần mai mắn hắn mới có gây ra thương tích cho Phúc Trọng. Nhưng giờ đây, mọi chuyện đã không còn đơn giản như thế. Đối thủ dù sao cũng là Siêu Việt giả, muốn vượt cấp đánh thắng thì bắt buộc phải có sự giúp của DG. Dựa vào một mình hắn, quá là quá sức.
- Thằng nhóc nhà ngươi, chém đứt cánh tay của ta. Vậy thì, ngươi lấy mạng đền vậy!- Phúc Trọng cất tiếng, thanh âm vang vọng. Bầu trời, bất chợt lại xuất hiện cơn giông. Báo hiệu cho điềm chẳng lành, sắp sửa xảy ra.
- Triệu Hoài, chạy thôi! Tên đó điên rồi, ngươi không phải là đối thủ của hắn đâu!- DG bất ngờ lên tiếng, giọng điệu hoảng loạn đi không ít.
- Chạy? Ngươi tưởng ta không muốn sao? Bọn họ sớm đã bao vây nơi này rồi, ta chạy đằng trời!- Triệu Hoài đáp lời, mặc dù như thế hắn ta vẫn là kiên cường bất khuất.
- Cẩn thận!- DG thiện ý nhắc nhở, sự tình càng ngày càng bất lợi.
Bất chợt, Phúc Trọng lại rầm lên một tiếng lớn, như trời giông giáng sấm. Trực tiếp đẩy lùi Triệu Hoài về sau, thổi bay tất cả những vật ở xung quanh. Khí tức một thân cường đại, uy áp nơi đây càng là nặng nề. Cảm giác như thể đang gánh trên mình hàng trăm tảng đá lớn vậy.
Triệu Hoài dựa vào kim thương cùng với đó là Bất khuất chi ngạo mới có thể đứng vững. Nhưng mỗi một cử động, đều khó khăn chồng chất khó khăn. Xem ra, đây là muốn dồn hắn vào chỗ c·hết. Mọi chuyện thành ra như thế này, sớm đã không thể quay đầu.
Phúc Trọng liếc mắt nhìn về hắn ta, ánh mắt ấy chứa đầy thù hằn. Như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương ngay lập tức vậy. Thấy thế, Triệu Hoài liền cầm chặt thương trong tay. Hít thở từng hơi đều đặng, nghiêm mình đối chiến. Dù sao hiện tại, đã không còn lựa chọn nào khác, đành làm liều một phen nữa vậy.
Chớp mắt, đối phương đã biến mất lúc nào lại không hay. Triệu Hoài liền vào tư thế cảnh giác, đưa mắt dõi nhìn nơi đây một lượt. Lại không sao nhìn ra điểm bất thường, lông tơ trên người thoạt nhiên dựng đứng. Điều này, khiến cho hắn ta phải cẩn trọng mà phòng bị.
- DG, quét cho ta, nhất định phải tìm ra vị trí của...
Triệu Hoài chưa kịp dứt lời, đối phương đã xuất hiện ngay trước mắt. Sát khí đằng đằng, như thú đói vồ mồi. Cong tay ra đòn, một quyền này như đòi mạng vậy. Khí tức là tầng tầng lớp lớp bao phủ, đánh trúng một cái thì coi như tiêu đời. Ngày này năm sau, không giỗ cũng quải.
Một màn này, Triệu Hoài không sao phản ứng cho kịp. Đòn ấy đã đi đến trước mặt, cách khoảng 1cm nữa thôi. Bất ngờ lại bị chặn đứng, tạo thành một cơn gió mạnh mà thổi qua mặt hắn ta. Xem ra, uy lực đòn này không hề nhẹ. Hắn cũng là nhặt lại cái mạng của mình trong nguy nan.
- Chơi như thế là đủ rồi, còn chơi nữa, thật là trở mặt đấy!- Thầy Mạnh cất tiếng, nghiêm nghị không thôi.
Thầy Mạnh kịp thời xuất hiện, ngăn chặn mọi chuyện trước khi nó đi quá xa. Khí tức toả ra là hoàn toàn áp đảo đối phương, mạnh mẽ dị thường. Chỉ với một tay, đã có thể cản được một đòn c·hết người của Phúc Trọng.
- Ngươi đây là muốn làm gì? Bao che cho hắn ta sao?- Phúc Trọng gằn giọng mà nói, tức giận khôn siết. Chỉ một chút nữa thôi là có thể báo được thù, giờ đây lại phải nhận lấy kết quả này, không tức giận sao được.
- Chúng ta dù sao cũng là kẻ lớn, h·iếp đáp kẻ nhỏ như này thì không thỏa đáng cho lắm. Ngươi nói xem, có phải không?- Thầy Mạnh nói tiếp, ra sức hòa hoãn tình hình.
- Hiếp đáp? Vậy cánh tay của ta, là ai chặt đứt? Người của ta, là ai đã thương? Những chuyện này, ngươi nói ta nghe coi, là do ai làm ra!- Phúc Trọng đáp lời, mặt sớm đã đen như đít nồi.
- Ngươi làm như là một mình ta gây ra vậy đó, không có lửa thì làm sao có khói. Đừng lúc nào, cũng tỏa ra mình là n·ạn n·hân. Ngươi không gây sự với ta, nửa đêm nửa hôm thế này, ta gây sự với ngươi làm gì?- Triệu Hoài cũng đâu chịu kém cạnh, quyết hơn thua cho bằng được.
- Wa, lại là cái trò này nữa à? Em làm riết rồi, người ta nhìn vào, người ta đánh giá học viện chúng ta đấy!- Thầy Mạnh nhìn về hắn, nhẹ lắc đầu ngao ngán.
- Chính là vì sợ người ta đánh giá, em mới cải trang thành như thế này. Thầy còn đòi gì ở em nữa?- Triệu Hoài thản nhiên mà đáp, không chút bận tâm.
- Các ngươi nói xàm đủ chưa? Xem ta là không khí à? Hết tên này đến tên khác, đều h·iếp người quá đáng. Cánh tay này của ta, các ngươi tính sao đây?- Phúc Trọng chen ngang vào cuộc trò chuyện của hai người bọn họ, nét mặt không khỏi khó chịu. Nếu như không phải là đánh không lại thì sớm đã dạy dỗ hai cái tên này một trận rồi.
- Thì đem về ủ muối đi, chứ nói cái gì nữa! Ta mà không chặt cánh tay đó, ngươi còn sống tới giờ này sao? Chất độc sớm đã xâm nhập vào cơ thể, không tiêu trừ đi căn cơ thì nguy hiểm khôn lường. Ta đây là đang giúp ngươi đấy, không cảm ơn thì thôi. Sao lại ghi hận thế này?- Triệu Hoài bỡn cợt mà đáp, có người chống lưng thì hắn ta còn sợ cái gì nữa.
- Vậy cái độc đó, là do ai làm ra? Ngươi nói ta nghe xem nào!- Phúc Trọng nghiến răng, chỉ cần nhớ lại chuyện xưa là tức đến điếng người.
- Ai biết đâu à? Ngươi ăn nằm ở đâu dính độc, hỏi ta sao ta biết được?- Triệu Hoài giả khờ qua ải, ngây ngô vô số tội.
- Cái tên khốn này, độc là do ngươi hạ, người là do ngươi đánh, tay là do ngươi chém đứt. Giờ lại nói ra lời này, ý gì đây?- Phúc Trọng đưa mắt nhìn về đối phương, ánh mắt ấy tràn đầy thù hận.
- Không bằng không chứng, ngươi đây là đang muốn vu oan cho ta đó? Làm người đi, làm tiểu nhân riết quen rồi à? Như vậy không tốt đâu!- Triệu Hoài cũng chẳng chịu yếu thế, mạnh miệng mà đáp.
- Ngươi nói cái gì, muốn c·hết sao?- Nghe được lời đó, Phúc Trọng càng là phẫn nộ bội phần.
- E hèm, bình tĩnh lại một chút đi nào! Mặc dù là ngươi dứt một tay nhưng học viên của ta cũng không hơn là mấy. Nhìn nó kìa, thương tích đầy mình. Sắc mặt thì xanh xao, hơi thở từng nhịp yếu ớt. Nếu như nó có mệnh hệ gì, ngươi nói xem, người làm thầy như ta phải làm sao đây?- Thầy Mạnh nhẹ giọng mà nói nhưng không kém phần sắc sảo.
- Yếu ớt? Sắp c·hết? Cái dáng vẻ nào của hắn là giống sắp c·hết vậy? Ngươi bảo ta bình tĩnh, ta làm sao mà bình tĩnh được?- Phúc Trọng lớn tiếng mà nói, nào đâu có để chuyện này trôi qua một cách dễ dàng như thế.
Chỉ là, lời bọn họ vừa dứt, Triệu Hoài liền ngã ra đất. Cả người co giật, miệng sùi bọt mép, hai mắt trợn ngược. Trong nhất thời, hai người bọn họ còn là được phen ngỡ ngàng. Không ngờ tới, đối phương thật sự còn có một màn này. Đây, cũng quá là chân thật đi, không chê vào đâu được.
( Cái thằng nhóc này, nói là làm liền. Hay thật! Cái đức này, hiếm thấy quá rồi đấy!) Thấy thế, thầy Mạnh nhẹ lắc đầu mà cảm thán.