Sau khi uống bát thuốc mà Diệp Ninh nấu cho, Triệu Hoài được phen thần hồn điên đảo. Ngáp ngáp mà thở, đã là mai mắn lắm rồi. Còn ở lại đây lâu, thật là không biết tiếp theo đây sẽ phải đối mặt với cái gì nữa. Chuồn đi trước, vẫn là thượng sách.
- Ngươi thì biết cái gì, này là một người dám nói một người dám tin. Mà để chuyện này qua một bên đi, chúng ta đi thôi. Ta cảm thấy bản thân, sắp không xong tới nơi rồi đây này!- Nói rồi, Triệu Hoài tức tốc rời đi.
- Người đi nhanh thế, đợi ta với!- Thấy vậy, Cảnh Hoà cũng vội vã mà theo sau.
Đi một hồi, hai người bọn họ cũng chẳng biết mình đi đâu. Trước mắt là biển rộng mênh mông, sau lưng là rừng cây bạc ngàn. Cảnh đẹp như tranh vẽ nhưng đây không phải là thứ mà bọn họ cần. Cần nhất hiện tại, vẫn là làm sao củng cố ngôi vị đầu bảng của Cảnh Hoà.
- Bụt, đây là đâu thế? Người đây là định làm gì?- Cảnh Hoà cất tiếng, dò hỏi tình hình.