Long Cơ Chiến Hồn

Chương 44: Truy tìm



Chương 44: Truy tìm

Vì tính chất an toàn, một đội tuần tra thuộc liên minh các lớp được thành lập. Với khẩu hiệu ' Thực thi công lí, trừng trị cái ác'. Nhằm bắt hai tên ác tặc đồ đen chịu tội, mà họ bỏ ra không ít công sức.

Sáng hôm sau, một đội tuần tra đã gắt gao truy tìm tung tích của tên ác tặc thông qua vết thương ở tay phải. Bất kể là ai, điều không thoát khỏi tình trạng này, điều phải kiểm tra qua một lượt.

Trừ một người duy nhất, mà người đó lại là hung thủ thực sự. Bọn họ lại không ngờ đến, kẻ mình bỏ qua, lại là người mà mình bỏ công bỏ sự truy tìm. Kẻ đó là Triệu Hoài, rất đơn giản, ai lại nghĩ một người ban ngày gãy tay, ban đêm lại làm chuyện ác.

Nhìn đoàn người kiểm tra, Triệu Hoài một bên thảnh thơi xơi trà. Tâm thái này, không phải ai cũng làm được.

- Không ngờ bọn họ, lại có thể làm đến mức độ này. Xem ra là phải bắt ác tặc cho bằng được đây mà!- Triệu Hoài một bên cảm khái.

- Ta thật sự là ngưỡng mộ ngươi, làm chuyện ác mà còn sống an nhàn thế này!- Thanh Đạt đi tới.

- Kiểm tra xong rồi à, ngươi nói xem bọn họ có động tĩnh gì không?

- Bọn họ ngoài cách này thì làm gì còn cách khác. Xem ra là mò kim đáy bể tốn công một chuyến rồi!

- Đêm nay lại là một đêm khó ngủ rồi đây!

- Ngươi còn chưa chịu dừng tay, không sợ bị bọn họ bắt được à. Lúc đó thì khó mà sống!

- Dừng tay, ta tại sao phải dừng tay? Bọn họ càng tốn công vào việc này, ắt hẳn sẽ lơ là chuyện đi săn. Đó không phải là việc ta muốn hay sao? Còn về việc bắt được ta, e là chuyện đó đối với bọn họ là vô vọng rồi!- Triệu Hoài khí thế tự tin.

Thanh Hằng bên này, là người mở đầu cho chiến dịch tiêu trừ cái ác, cô quyết tâm phải bắt ác tặc cho bằng được. Và cô cũng là một trong những người đứng đầu của liên minh.



- Chị Hằng, đã kiểm tra qua một lượt. Những người có vết thương ở tay phải gồm có 5 người. Nhưng bọn họ đều có chứng cứ ngoại phạm, hoặc là những vết thương đó, đều xác thực không phải kiếm gây ra. Hiện tại không có kẻ tình nghi!- Một người báo cáo.

- Không ngờ tên đó còn có thủ đoạn thế này, xem ra là ta coi thường hắn rồi. Có khả năng hắn không phải là học viên tham gia thử thách lần này. Cho người truy tìm khắp cánh rừng này, có tin tức lập tức báo cáo!- Thanh Hằng ra lệnh.

Văn Thành bước vào, tay còn mang theo một ít bánh quy. Hắn, lớp trưởng lớp A, cũng là một trong những chỉ huy của liên minh các lớp.

- Ăn một chút gì đi! Từ sáng tới giờ, cô đã không ăn gì rồi.- Văn Thành cẩn thận đặc bánh quy lên bàn.

- Hiện tại còn chưa bắt được hai tên ác tặc đó. Ta quả thật không có tâm trạng ăn uống!- Thanh Hằng mang tâm thế phiền muộn, cô đối với việc này chú ý không thôi.

- Cô vì chuyện này mà bỏ ra không ít công sức. Cứ tiếp tục thế này, cơ thể làm sao theo kịp. Lúc đó thì lấy sức lực đâu mà bắt người. Muốn thành việc lớn, không thể gấp gáp được!- Văn Thành một hơi khuyên nhủ.

- Nhưng... Còn chưa bắt được chúng, ta có ăn sơn hào hải vị cũng không cảm thấy ngon!

- Muốn bắt được bọn họ, không phải không thể. Dựa vào những chi tiết cô miêu tả, đêm nay có thể chúng sẽ hành động!- Văn Thành làm ra vẻ thần bí, bước từng bước chậm mà nói.

- Sao ngươi lại biết, đêm nay bọn họ sẽ hành động?- Thanh Hằng khuôn mặt thắc mắc.

- Ăn một ít bánh quy, ta sẽ giải thích cho cô biết!

Dưới sự thúc ép của Văn Thành, Thanh Hằng miễn cưỡng ăn một ít bánh quy. Sau đó hắn ta diễn giải cách nghĩ của mình. 'Nếu mục đích của bọn họ là thử thách người khác, vậy thì đêm nay nhất định sẽ gây khó dễ cho các học viên. Từ đó suy ra, chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ, là có thể dễ dàng bắt được bọn họ!'


Đêm tối, khung cảnh tịch mịch, từng cơn gió nhẹ thổi qua. Hai người con gái, thân mang đồ trắng đi lại trong khu rừng. Đây là người do Văn Thành sắp xếp, sở dĩ mặt đồ trắng, là để họ nổi bật trong màn đêm, nhằm thu hút ác tặc ra tay.

Triệu Hoài, Thanh Đạt từ xa mơ hồ nhìn thấy, liền rơi vào trầm tư. Cảnh tượng trước mắt, khiến cho hai người bọn họ hồi tưởng về chuyện trong quá khứ. Nghĩ tới đây, họ không dám thở mạnh, phía sau gáy lại có những cơn gió lạnh thổi qua. Da gà nổi hết cả lên, trời không rét cũng run, tự nhiên rén ngang.

- Wa, không ngờ ban đêm thế này, lại có hai chị áo trắng ra ngoài chơi. Chúng ta đừng làm phiền bọn họ, trở về thôi!- Triệu Hoài nói nhỏ, giọng có chút run.

- Sau này chúng ta, hạn chế hành động ban đêm đi. Gặp cảnh tượng này thêm vài lần nữa, chắc đau tim chết quá!- Thanh Đạt lên tiếng.

Giữa màn đêm thâm thẩm, hai người bọn họ quyết định rút lui chiến lược. Ở đây thêm một giây là sợ hãi tột độ một giây. Dù sao chuyện ác, thì làm lúc nào mà không được.

Bên kia, hai người con gái đi từng bước trong màn đêm. Họ đi theo sự chỉ định của Văn Thành, chậm rãi mà bước hơn một tiếng đồng hồ. Lại không thu được kết quả, liền nản chí.

- Chúng ta đi như vậy, thật sự sẽ thu hút được ác tặc hay sao?- một trong hai người lên tiếng.

- Ta cũng không biết, đây là làm theo lời dặn của lớp trưởng. Cố thêm một chút nữa đi, có lẽ là sắp xuất hiện rồi!- Thị Thu đáp lời, cô là một trong hai người con gái làm mồi nhử.

- Chân ta thật sự sắp gãy rồi, hai tên ác tặc đó không biết lúc nào mới xuất hiện!- người kia than thở nổi niềm.

Bên này, đám người Thanh Hằng, Văn Thành phục kích cách đó không xa. Họ bây giờ đang làm mồi cho muỗi đói. Nhưng như thế không hạ đi quyết tâm bắt được ác tặc của bọn họ.

- Chúng ta đợi đã lâu, bọn họ tại sao lại chưa xuất hiện?- Thanh Hằng lên tiếng.

- Theo lí thuyết thì đêm nay họ sẽ xuất hiện gần đây, cố đợi thêm một chút nữa đi. Thành quả luôn đến với người kiên trì!- Văn Thành đưa ra lời chấn an, nhưng thật chất trong lòng nóng như lửa đốt.


- Muỗi ở đây, con nào con nấy to như là bướm. Chích đau chết ta rồi!- một người lên tiếng.

- Yên lặng đi, một chút thử thách nhỏ này. Các ngươi còn chịu không được hay sao!- Văn Thành lớn tiếng.

( Tên khốn nhà ngươi vì muốn thể hiện với gái, lại bắt anh em chịu khổ. Nếu không phải vì họ Trần phía sau ngươi, ai lại chịu bán mạng cho ngươi!)

Thời gian cứ thế trôi đi, cho đến gần sáng. Đợi một chút của họ, kết cục là đợi hết cả một đêm. Lúc này, trong bụi rậm phát ra âm thanh. Bọn họ lúc nãy còn ngáp ngắn ngáp dài, liền lập tức tỉnh táo trở lại.

Từ trong bụi rậm xông ra một con yêu thú cấp 2 thể hình to lớn, nhìn thấy hai người con gái trước mặt. Nó rầm lên một tiếng lớn, khoe ra hàm răng sắc nhọn của mình.

Hai người con gái, đôi mắt phát ra tia đỏ. Tay cầm chặt kiếm, ánh mắt vô hồn, đáng sợ vô cùng. Nó nhìn thấy cảnh này trực tiếp bị dọa sợ, không tự chủ mà lùi về sau mấy bước.

- Thật không ngờ, chờ đợi cả đêm. Lại gặp được cái thứ này. Chi, chúng ta giải quyết nó thế nào?- Thị Thu lên tiếng.

- Nhìn hàm răng của nó tởm quá đi, nhổ sạch là được. Coi như nó xui xẻo, lại xuất hiện không đúng lúc thể này!

Yêu thú lúc này, cảm giác có đều không ổn. Xung quanh có hàng trăm đôi mắt đỏ, đang nhìn nó chằm chằm. Như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy. Đến khi nó muốn bỏ chạy thì đã không kịp nữa rồi.

Từ kẻ đi săn lại trở thành con mồi trong tích tắc. Trong khu rừng đó, phát ra những tiếng kêu la thảm thiết. Âm thanh đó, mang nổi niềm của sự tuyệt vọng.


Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc