Long Cơ Chiến Hồn

Chương 488: Đức Hải



Chương 488: Đức Hải

Nội thành, dưới sự kiên trì phòng thủ đến cùng của Kim Vệ và quân lính. Yêu ma muốn xâm nhập vào trong, khó khăn chồng chất khó khăn nhưng không phải là không có. Nhưng cũng vì thế, hạn chế được phần nào thiệt hại về người.

- Nhanh! Mau dàn trận!- Không có Kim Nguyên ở đây, Kim Hợi liền thay mặt chỉ huy trận chiến.

- Vây hãm chúng lại, chặn đường tiến của chúng. Kẻ nào dám tiến lên, g·iết không tha!- Tay bắn súng của Kim Vệ, cũng phần nào góp sức.

Lại nói đến việc ba Siêu Việt giả đối chiến Thuồng Luồng. Một màn chấn động vừa rồi, cũng ảnh hưởng đến bọn họ không ít. Đặc biệt hơn cả, là hơi thở mạnh mẽ của Long Hồn đã không còn. Khiến cho yêu ma cấp Thống Lĩnh này, không khỏi hoài nghi.

- Long Uy không còn, lẽ nào là nói... Chủ thượng của ta, đã xảy ra chuyện rồi sao?- Thuồng Luồng nhìn về phía Vương Cung, mơ hồ có dự cảm không lành.

- Thuồng Luồng, ngươi mất tập trung quá rồi đó!- Chớp lấy thời cơ, Trần Hào liền dồn lực mà đánh mạnh một quyền vào người nó.

Ba người một yêu giao chiến, ai nấy cũng đều tả tơi. Nhưng mãi, vẫn chưa phân định được thắng thua. Thuồng Luồng mặc dù yếu thế nhưng dựa vào lớp vảy cứng cáp của mình, mới có thể chống chọi đến giờ với ba người bọn họ.

Long Uy không còn, Thuồng Luồng liền biết là có chuyện không lành. Nhất định phải tìm hiểu nguyên do, không thể dây dưa với bọn họ thêm lâu được nữa. Nó liền tung ra một đòn hiểm, nhằm phá giải thế cục bị vây khốn hiện giờ.



- Thuồng Luồng đớp mồi!- Thuồng Luồng gia tăng tốc độ, lao nhanh như cắt đến đối phương.

Ba người bọn họ lập tức tản ra, Thuồng Luồng cũng nhân cơ hội đó mà đột phá vòng vây. Thoát khỏi sự khốn trận của bọn họ mà lao nhanh đến vị trí của Vương Cung. Nhưng cho dù có nhanh mấy đi chăng nữa, nó vẫn là đến trễ rồi.

- C·hết, bị lừa rồi! Mau, đuổi theo nó!- Trần Hào phát hiện bản thân mắc bẫy, liền tức tốc mà đuổi theo phía sau kẻ địch.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao...- Thuồng Luồng đang suy nghĩ, thì đột nhiên một đấm nhưng trời đánh giáng thẳng vào đầu nó. Nó choáng váng hết cả đầu óc, không thể suy nghĩ thêm gì được nữa.

- Aaa, là tên khốn nào ra tay đánh lén ta?- Thuồng Luồng đầu u một cục, gào lên đầy giận dữ.

- Tâm trạng ta đang cực kì tồi tệ. Gặp phải ta, xem như ngươi xui vậy!- Đưa mắt nhìn tới, hoá ra là Mạc Can. Một mặt âm ưu, đằng đằng sát khí.

- Quốc vương bệ hạ, ngài có sao không? Là thuộc hạ tất trách, để con yêu nghiệt này chạy thoát. Giờ, chúng thuộc hạ sẽ giải quyết nó ngay đây!- Trần Hào lúc này mới đuổi tới, thấy Mạc Can liền cung kính mà nói.

- Các ngươi lui xuống đi, ta sẽ đích thân giải quyết nó!- Mạc Can liếc nhìn bọn họ một cái, rồi lại nhìn về Thuồng Luồng trước mặt. Cái nhìn đó, khiến cho người ta bất giác rùng mình.



- Ngươi tại sao lại ở đây, chủ thượng của ta đâu?- Thuồng Luồng thấy người đến là lão ta, liền lớn tiếng mà chất vấn.

- Ý ngươi nói là Long Hồn sao? Hừ, còn làm sao nữa, tất nhiên là c·hết không toàn thây rồi. Dám làm loạn ở đảo quốc, các ngươi có từng nghĩ đến kết cục này chưa?- Mạc Can quơ tay một cái, một vết chém liền xuất hiện giữa không trung, đánh thẳng vào khu vực gần đó. Một màn này, chính là đang muốn ra uy.

- Dựa vào ngươi, không thể nào. Ở quốc đảo này, làm gì có người có năng lực đó. Chắc chắn là ngươi đang nói láo!- Từ khi không cảm nhận được Long Uy, Thuồng Luồng liền biết là có sự chẳng lành. Nhưng nó lại không chấp nhận điều đó. Tốn công phí sức nhiều đến như vậy, bản thân trả cái giá cũng không hề nhỏ. Sau tất cả, không thể nào là công dã tràng được.

- Tin hay không thì tùy ngươi vậy. Nhưng mà, ngươi nên quan tâm đến bản thân thì hơn. Sắp c·hết đến nơi rồi, hỏi nhiều như vậy làm gì!- Mạc Can ngữ khí âm trầm, cơn giận trong lòng vừa hay có chỗ bộc phát.

Nói rồi, Mạc Can liền ra chiêu đánh tới. Mỗi một đòn đánh ra, đều mạnh đến kinh người. Khác xa hoàn toàn với trước đó. Thuồng Luồng gần như là rơi vào thế chịu trận, thương tích trên người chồng chất thêm nhiều.

- Tên này, sao lại mạnh đến như vậy? Không được, phải nhanh chóng thoát khỏi đây mới được. Grừuu!- Thuồng Luồng ra sức phản kháng nhưng kết cục nhận lại, cũng không khá khẩm hơn là bao.

- Còn muốn kêu, tìm c·hết!- Mạc Can ra chiêu một cách áp đảo, không chỉ nhanh mà còn mạnh. Đánh đến mức, kẻ địch phải nghiêm mình cố thủ.

- Khốn kiếp, thật là xem ta dễ bắt nạt sao? Ta liều mạng với ngươi!- Thuồng Luồng gầm lớn một tiếng, khí tức trong thoáng chốc tăng nhanh một cách đáng kinh ngạc.



Mạc Can thấy thế, điềm tĩnh như không. Nhưng thật chất, lửa hận lại phừng phừng. Nếu như không phải tại nó, mọi chuyện cũng sẽ không ra nông nổi này. Không khiến cho nó chịu đau khổ, cơn giận của lão ta làm sao mà nguôi ngoai.

Mắt thấy, là Thuồng Luồng há miệng mà lao nhanh đến mình. Mạc Can không tránh cũng chẳng né, tụ khí vào tay mà đấm ra một quyền. Một quyền này, phản phất hư ảnh khổng lồ phía sau. Ý chí quân vương, càng là mãnh liệt.

Khí tức hai bên giao nhau, Mạc Can hoàn toàn áp đảo đối phương. Trực tiếp đem Thuồng Luồng, đánh đến trọng thương. Lớp vảy tróc ra một mảng lớn, miệng toàn là máu tươi. Xem ra, nó thất thủ thật rồi.

Ngoại thành, một người đàn ông tuổi trung niên xuất hiện. Trông dáng vẻ, còn là có chút luộm thuộm. Tay cầm bầu rượu, cưỡi trâu mà đến. Con trâu này, trông cũng không hề tầm thường một chút nào cả. Mắt đen mình đỏ, chảy dài cơ thể là sọc vàng. Sặc sỡ nhưng không kém phần uy mãnh.

- Ủa, không phải nói là yêu ma đã bị đuổi đi rồi sao? Sao lại hỗn loạn thế này, chuyện gì đã xảy ra vậy?- Đức Hải, Sử Thi giả của Học viện Long Cơ. Nhìn thấy cảnh hoang tàn trước mắt, lòng thầm nghi hoặc.

Bất chợt, một yêu ma không biết từ đâu xuất hiện, t·ấn c·ông lấy Đức Hải. Còn chưa kịp chạm vào người, một cái vẫy tay nó đã tan biến thành mây khói. Lão ta cũng chẳng buồn mà để tâm đến, thong thả mà cưỡi trâu.

- Ha, đến ta mà ngươi cũng muốn đánh, chán sống rồi sao? Phải đi xem xem, chuyện gì xảy ra mới được. Hazz, vốn nghĩ còn thể đến đây ăn chơi thỏa thích một phen. Nào ngờ, lại có chuyện xảy ra thế này!- Đức Hải thở dài một hơi, rồi lại nhấm nháp bầu rượu trong tay, tiếp tục mà tiến về phía trước. Vốn dĩ, lão ta nhận lệnh tới đây từ trước. Nhưng vì một số vấn đề, nên mới chậm trễ tới nay.

Đến khi đến được nội thành, lão ta lại càng kinh ngạc hơn. Không ngờ, yêu ma ở đây lại nhiều đến thế. Từ cấp thấp cho cấp cao, đều có đủ cả. Còn chưa kịp làm gì, bọn chúng đã điên cuồng xông tới lão.

- Yêu ma nhiều đến thế này cơ à?- Lời chỉ vừa mới dứt, Đức Hải liền đạp lên lưng trâu mà đứng dậy. Tay phải quét ngang một cái, luồng sáng quét qua. Vô số yêu ma còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đ·ã c·hết ngư ngả rạ.

- Đức Hải Sử Thi, là người sao?- Một màn kinh động đó, thu hút không ít ánh nhìn, trông đó có cô Nguyệt. Nhìn thấy đối phương, liền nhận ra là người quen.

Mà cô Nguyệt lúc này, cũng không hề rảnh rỗi một chút nào cả. Đối diện là yêu ma cấp Thống Lĩnh, có thân hình to lớn. Nếu như không phải có cô ta và một vài Siêu Việt giả khác cầm chân mấy con yêu ma cấp Thống Lĩnh đó. Thì e là trận chiến này, sớm đã kết thúc từ lâu rồi.