Long Hồn bị Triệu Hoài trói chặt trên thanh cây, phía dưới nó là ngọn lửa đỏ rực. Một mùi thơm thoang thoảng đâu đây, hắn còn tiện tay mà rắc thêm một chút bột ớt lên người nó. Hắn đây là đang muốn, từ từ mà khuất phục được nó.
- A, thơm phức!!!- Triệu Hoài cười tươi như hoa, nhưng nụ cười ấy thì không khác gì ác ma giáng thế cả.
- Aaa, tên khốn này, ngươi làm gì thế? Nóng c·hết ta mất!- Long Hồn bị hắn ta xoay vòng vòng trên ngọn lửa, toàn thân như thiêu như đốt, điên cuồng mà kêu gào.
- Làm gì à? Tất nhiên là ăn ngươi rồi. Mùi vị của rồng, không phải là ai cũng có thể nếm thử đâu. Hôm nay, ta phải đặc biệt nếm thử xem sao mới được. Mặc dù hơi nhỏ, nhưng cũng đủ để nhét kẻ răng rồi!- Triệu Hoài liếm môi một cái, nhếch mép rồi cười.
- Cái gì? Ngươi muốn ăn ta? Cái tên khốn kia, có biết ta là gì không hả? Ngươi chán sống rồi sao?- Long Hồn muốn dùng Long Uy thị uy với hắn nhưng nó của bây giờ, cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà. Thở mạnh còn khó nói chi đến Long Uy.
- Im miệng, ngươi giờ không có tư cách mà phàn nàn với ta. Biết thân biết phận một chút đi, đã thành cái dạng gì rồi mà còn lớn tiếng với ta. Chán sống rồi sao?- Triệu Hoài ném củi khô vào đống lửa đang cháy, độ nóng trực tiếp tăng cao. Đây là đang muốn cho nó biết, sống c·hết của nó hoàn toàn phụ thuộc vào hắn ta. Còn không biết điều thì tự mình lãnh lấy hậu quả.
Long Hồn rơi vào tình cảnh, rồng bơi mắc cạn bị tôm khi. Gặp phải Triệu Hoài, chịu không ít là khổ. Bị hắn dày vò cả thể xác lẫn tinh thần. Còn đâu cái dáng vẻ cao ngạo của khi xưa. Không biết, nó sẽ còn chịu đựng sự dày vò này đến được bao lâu nữa đây.
- Nóng quá, thả ta ra!- Ánh lửa bất ngờ bừng lên, Long Hồn liền bị ngọn lửa đó nuốt trọn.
- Thả cái chó gì cơ? Ta tại sao lại phải thả ngươi ra?- Triệu Hoài thì lại điềm tĩnh như thường, như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.
- Ngươi... Ngươi...- Trước thái độ không mấy thiện cảm của hắn, Long Hồn tức đến độ, nói không nên lời.
- Ây, thả ngươi cũng không phải là không thể. Chỉ là, ngươi có chấp nhận điều kiện của ta hay không mà thôi!- Làm nhiều chuyện đến như vậy, Triệu Hoài cũng dần dà lộ rõ ý định của mình.
- Điều kiện gì?- Long Hồn nhìn hắn, ngờ vực hỏi.
- Không phải đã nói trước đó rồi sao? Ngươi, trở thành thú sủng của ta đi. Thì anh đây, tha cho ngươi một mạng!- Trong tức thì, Triệu Hoài đã thay đổi thái độ. Nghiêm túc hơn hẳn, không còn bỡn cợt nữa.
- Không đời nào! Cho dù có c·hết, ta cũng không làm thú sủng cho ngươi. Đường đường là chân long, lại trở thành thú sủng của con người. Đó là sự sỉ nhục, không đời nào ta lại chấp nhận!- Long Hồn phản ứng dữ dội, kịch liệt phản đối. Nó không cho phép bản thân, cúi đầu xưng thần.
- Không thì thôi vậy, tưởng ta cần chắc. Dù sao ngươi của bây giờ, cũng chỉ là thằn lằn cắc ké mà thôi. Đối với ta mà nói, là hoàn toàn vô dụng!- Triệu Hoài không gấp, nhấp nhả mà từng bước thu phục lấy nó.
- Ngươi nói ai là thằn lằn cắc ké hả cái tên khốn kia? Có biết...- Nghe thấy đối phương sỉ nhục mình như thế, Long Hồn tức muốn nổ phổi.
Nhưng Triệu Hoài lại chẳng để tâm tới. Hắn ngồi xếp bằng lại, thi triển Thanh tâm tịnh nguyên pháp. Long Hồn có thể cảm nhận được, khí tức mà hắn tỏa ra. Nhẹ nhàng và ấm áp, xoa dịu lấy v·ết t·hương trên người nó. So với tinh huyết của người cá, mặc dù có chút kém nhưng cũng là cực phẩm trong việc trị liệu.
Một màn này, Triệu Hoài chính là muốn làm cho Long Hồn xem. Không để nó thấy lợi lộc, nó làm sao mà chịu đi theo hắn ta. Ai cũng vậy, chỉ cần lợi ích đủ lớn. Dù người hay là thần tiên, thì đều có thể sai khiến.
- Đó là cái gì? Sao sinh cơ của ngươi trong chốc lát lại mạnh mẽ đến thế kia? Đây đâu phải, thứ mà một người bình thường có thể làm được!- Long Hồn ngừng mắng nhiếc, nghi hoặc mà hỏi.
- Ngươi hỏi làm cái gì? Ngoan ngoãn nằm yên đó đi. Đợi một chút nữa là chín rồi, không cần phải gấp gáp thế đâu!- Triệu Hoài vờ đánh trống lảng, gây nên sự tò mò với đối phương.
- Khoan đã...!- Long Hồn hét lên, dường như có chút chần chừ. Muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng mãi rồi thôi.
- Sao ngươi sắp c·hết rồi mà lại nói nhiều thế? Có gì thì nói lẹ đi, anh đây không có kiên nhẫn mà nghe ngươi nói xàm đâu đấy!- Triệu Hoài ngoài mặt lãnh đạm nhưng sớm đã mở cờ trong bụng. Làm màu đến như vậy, còn không khuất phục được nó nữa sao.
- Ta có thể đi theo ngươi nhưng với tư cách là bạn đồng hành, không phải là thú sủng. Đây, đã là giới hạn của ta rồi!- Long Hồn sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng mà chấp nhận số phận.
- Bạn đồng hành? Ngươi nghĩ, ta cần bạn đồng hành sao?- Trong ánh mắt của Triệu Hoài, mơ hồ lộ ra một tia lạnh lẽo.
- Triệu Hoài, như thế đã là không tệ rồi. Nó dù sao cũng là chân long, còn đã từng là Ngũ Trảo Kim Long. Tự có tôn nghiêm của mình. Ép nó quá, đối với chúng ta mà nói, là việc hoàn toàn không có lợi!- Lúc này, DG lại lên tiếng mà khuyên can. Dù sao với kết quả này, nó đã rất là hài lòng rồi.
- Khụ khụ khụ, tạm chấp nhận vậy! Thả Long Nguyên ra đi, để anh đây còn kí khế ước nữa!- Nghe được lời đó, Triệu Hoài cũng thu liễm lại.
Long Nguyên, là Nguyên hồn của Long tộc. Bất kì yêu ma nào khi sinh ra linh trí thì Nguyên hồn cũng theo đó mà hình thành. Chỉ cần nắm giữ được nó, thì có thể tùy ý điều khiển đối phương. Không sợ nó sinh lòng phản trắc, cắn ngược lại bản thân.
- Nhưng trước tiên, ngươi phải thả ta ra trước đã. Còn nữa, ta cũng có điều kiện của riêng mình. Ngươi phải chấp nhận thì ta mới đồng ý đi theo ngươi!- Long Hồn mặc dù đã chấp nhận số phận nhưng nó vẫn có kiêu ngạo của riêng mình.
- Điều kiện? Điều kiện gì?- Triệu Hoài nhướng mày, trầm giọng mà hỏi.
- Đó là mỗi ngày một giờ, ngươi dùng thứ sức mạnh ban nãy giúp ta điều trị v·ết t·hương, nuôi dưỡng sức mạnh. Chỉ có như vậy, ta mới chấp nhận ngươi làm bạn đồng hành của ta!- Điều kiện mà Long Hồn đưa ra, sớm đã nằm trong tính toán của hắn. Chỉ là, hắn lại tỏa ra như không biết chuyện gì.
- Chuyện này à? Không khó, ta đồng ý. Rồi bây giờ, thả Long Nguyên ra đi, chúng ta kí kết khế ước!- Triệu Hoài đưa tay sờ cằm, che đi nụ cười trên môi, vờ suy nghĩ hồi lâu rồi hắn mới đồng ý.
- Ngươi còn chưa thả ta ra mà đã đòi hỏi Long Nguyên của ta, nằm mơ đấy à?- Long Hồn đang có lợi thế, liền đặt ra yêu cầu với hắn. Không ra uy một chút, thì sau này chỉ nước cúi đầu mà sống.
- Thả Long Nguyên ra, ta kí ước xong tức khắc sẽ thả ngươi ra. Thả ngươi ra trước, ngươi chạy mất thì sao?- Triệu Hoài khoanh tay lại, nhịp nhịp ngón tay mà nói. Cho dù hắn có gấp gáp đến mấy, cũng phải cố mà tỏa ra bình tĩnh. Không để đối phương được nước lấn tới, như vậy sẽ sinh ra mối nguy về sau.
- Hừ, ngươi gian xảo không phải ai cũng gian xảo như ngươi, con người dối trá. Nhìn mặt ngươi kìa, xem ra cũng không phải là thứ tốt lành gì. Ta bây giờ đang cân nhắc, có nên trở thành bạn đồng hành của ngươi hay không này?!- Long Hồn lườm hắn, còn không quên mắng hắn vài câu cho bỏ tức.
- Ta nhịn, đợi ta thu phục được ngươi. Xem ta, làm sao chơi c·hết ngươi đây!- Triệu Hoài lầm bầm trong miệng, vì đại cục mà nhẫn nhịn chịu nhục.
- Đừng nhảm nữa, chúng ta bắt đầu lập khế ước đi!- Triệu Hoài dây dưa với nó lâu đến như vậy, tốn bao nhiêu là công sức. Giờ là lúc, thu hoạch thành quả.