Long Cơ Chiến Hồn

Chương 56: Cảnh săn bắt



Chương 56: Cảnh săn bắt

Nhìn thấy Triệu Hoài khí thế ngất trời, Chi liền bị hắn dọa sợ mà lùi về sau. Ánh mắt ấy vô hồn, lại thêm khuôn mặt chiến đủ mười phần. Dù sao cũng là một cô gái, khó tránh sợ hãi.

Nhìn thấy tình cảnh này, Thanh Hằng vội lên tiếng hoà hoãn:

- Triệu Hoài, ngươi bình tĩnh lại một chút. Chi đây là suy nghĩ không thấu, ta thay mặt cô ta xin lỗi ngươi!

Nghe được lời này, Triệu Hoài phun ra một ngụm máu tươi, sau đó ngã gục xuống, cả người mất sức. Dọa cho đám người ở đó, một phen hoảng sợ.

- Ngươi... Không sao chứ?- Thanh Hằng đi tới, khuôn mặt có phần lo lắng.

- Sao... Thì có đấy, ta cần nghỉ ngơi một chút. Việc còn lại đều nhờ đến các cô!- Triệu Hoài thều thào nói.

- Vậy thì ngươi ngồi đây tịnh dưỡng, việc còn lại đều giao cho chúng ta!

- Ai ở đây mà không bị thương, còn ở đó mà giả vờ thương nặng!- Chi nói nhỏ, nhìn hắn mười phần hận ý.

Trải qua một thời gian tịnh tâm tu dưỡng, Triệu Hoài cảm nhận bản thân hồi phục không ít. Đến khi mở mắt ra, bọn họ đã thu hoạch xong, thậm chí còn dưỡng thương một phần.

Nhìn thấy hắn tỉnh lại, Thanh Hằng liền lên tiếng:

- Lần này thì phải cảm ơn ngươi, nếu không có đồng học ra tay, thì e rằng lần này khó mà thành công!- Lời đó, mang một phần cảm kích.

- Không cần khách sáo, đều là đồng học với nhau. Một chút chuyện nhỏ này, giúp đỡ nhau cũng là chuyện thường tình!- Triệu Hoài từ tốn nói.

- Ai cũng như bạn học Triệu Hoài thì quá tốt, không giống như hai tên ác tặc. Chỉ biết làm đều xấu hại người hại bạn!- Một cô gái bức xúc lên tiếng.


- Đúng vậy, nếu không phải vì hai tên đó khiến cho thành tích lớp ta xuống thấp. Thì chúng ta cũng không cần phải mạo hiểm thế này, xém chút thì mất mạng tại đây. Đều là hai tên khốn kiếp đó gây ra!- Người con gái kề bên không kém cạnh, ra sức mắng chửi.

( Cô gái này, cô có biết bản thân đang mắng người trước mặt hay không? Ta được cái là thù dai lắm đấy, nếu không phải vì cô dễ thương, ta thật sự là muốn đem cô một lần báo thù!) Triệu Hoài gượng cười mà đáp trả.

- Cười... Cười chỉ biết cười, lúc nguy hiểm thì lại không thấy đâu!- Chi nói nhỏ.

- Ta thật sự thắc mắc, rốt cuộc là ta đã đào mồ cuốc mã, hay là đem cả nhà của cô một lần giết sạch. Tại sao cô cứ nhắm đến ta mà gây sự?- Triệu Hoài buông lời cay độc.

- Ngươi... Ngươi nói gì?- Chi lúc này, tức đến nói không nên lời.

- Nếu cô muốn nghe, ta thật không ngại mà một lần nói lại. Rốt cuộc là...

- Được rồi, mọi người bình tĩnh chút nào. Mọi chuyện đâu còn có đó, không cần phải gây nhau vì một chút chuyện nhỏ nhặt này!- Thanh Hằng lên tiếng, chen ngang hai người bọn họ. Nếu còn tiếp tục, e rằng sẽ có đánh nhau.

Sau đó, Thanh Hằng kéo Triệu Hoài sang một bên. Đưa cho hắn bốn viên ngọc cấp 2, miệng nói nhỏ:

- Đây là phần của cậu!

- Sao lại bốn viên? Thỏa thuận của chúng ta không phải như vậy!- Triệu Hoài khuôn mặt có chút nhăn lại, toả ra khó chịu.

- Bạn học Triệu Hoài không hài lòng, đây là...

- Ta chỉ cần một viên là đủ, đây cũng coi như là thỏa thuận ban đầu. Về việc thả cho yêu thú rời đi, ta tự nhiên nhiên sẽ gánh lấy!- Triệu Hoài trả lại ba viên, sau đó rời đi. Hắn còn không quên vẫy tay tạm biệt.

Đợi cho Triệu Hoài khuất bóng, ba người còn lại đến gần. Thanh Hằng vẫn còn nhìn theo bóng lưng của hắn, cho đến khi Chi lên tiếng, mới kéo cô về với thực tại.


- Đừng nhìn nữa, còn nhìn nữa thì mắt thực sự sẽ rớt ra ngoài đó!

- Chi, em lại như vậy. Tại sao lại cứ gây chuyện với bạn học Triệu Hoài thế kia?- Thanh Hằng nói nhỏ.

- Chỉ là nhìn hắn ta không thuận mắt, nên làm gì em cũng không thấy hài lòng. Chị đấy, tốt nhất vẫn nên tránh xa hắn ta một chút, kẻ đó không phải là tốt lành gì đâu!

- Sao Chi lại nói vậy?- một người lên tiếng.

- Giác quan thứ sáu của ta mách bảo như thế. Hắn ta không phải thứ tốt lành gì!- Chi thản nhiên mà nói.

Nghe tới đây, ba người còn lại không biết nói gì thêm. Bốn người bọn họ im lặng nhìn nhau mỉm cười, sau đó thì khởi hành trở về. Lần này đi săn, họ coi như bội thu.

Triệu Hoài bên này, hắn ta bắt đầu bước tiếp theo kế hoạch của bản thân. Hắn chậm rãi đi về phía nam nơi cắm trại của lớp C.

- Triệu Hoài, lâu lắm mới thấy ngươi tử tế một lần!- DG xuất hiện.

- Tử tế? Ngươi thì hiểu cái quái gì, đây gọi là bỏ con tép bắt con tôm. Làm quái gì có chuyện ta tử tế ở đây, đừng nói với ta, là ngươi sửa chữa đến hư cả não rồi đấy!

- Ta... Thật sự là xem thường ngươi rồi!- DG ngôn từ bất lực, không nói thêm được lời nào.

Triệu Hoài rãi bước, cho đến khi nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn mới dừng bước chân, tận tình quan sát.

Một bầy yêu thú đang đuổi theo sau một người, nhìn kĩ đó lại là Nhược Tuyết. Phía sau bầy yêu thú kia là ba thành viên lớp C, trong đó có cả lớp trưởng. Hai bên đều có người ngăn chặn, ép bọn chúng không ngừng chạy về phía trước. Bọn họ tạo thành thế bao vây, khiến cho yêu thú di chuyển theo cách mình muốn.

Trước mặt lại là một hố sâu, bên dưới không ít cọc gỗ vuốt nhọn. Ngã xuống dưới, với tốc độ bình thường thì không sao. Nhưng với tốc độ cao, e rằng khó sống. Đây là cái bẫy mà họ tạo ra, nhằm nâng cao khả năng săn giết yêu thú.


Sắp thấy đến cái bẫy trước mắt, Nhược Tuyết một bên tránh né. Chỉ cần chậm trễ một giây, là lấy mạng của mình ra đổi. Yêu thú thấy thế, vội rẽ sang một hướng khác. Lại bị người của hai phía vây công, ép bọn chúng đi thẳng.

Những con yêu thú phía trước thắng gấp, dừng lại ngay mép hố. Chưa kịp thở phào đã bị những con yêu thú phía sau xông tới, đẩy ngã xuống hố. Vòng tuần hoàn cứ như thế lặp lại, cho đến khi không còn yêu thú phía trên.

Phía dưới, là ngổn ngang xác yêu thú, đủ loại: heo, trâu, sói, cáo... Đa phần ngã xuống đều đón nhận cái chết, nếu mai mắn sống xót sẽ được một kiếm hóa kiếp. Đó là số phận của bọn chúng, khi làm thú săn. Một màu máu tươi theo đó chảy ra, nhuộm đỏ cả mặt đất. Trong không khí, sặc mùi máu tanh.

Đây chính là dáng vẻ đi săn của bọn họ, đều là lều mạng với yêu ma. Không phải ta sống ngươi chết thì cũng là điều ngược lại. Đây là thử thách mà họ cần phải trải qua, vì một tương lai hòa bình chờ họ lập lại.

Cả nhóm người bọn họ cẩn thận đi xuống hố sâu mà thu hoạch lấy thành quả, ai nấy đều có phần vui mừng. Vì đây là kết quả mà bọn họ vất vả đạt được. Triệu Hoài nhẹ bước, cố không phát ra âm thanh, đi đến phía sau một người.

- Xin chào!

Một âm thanh phát ra, có chút quen thuộc. Lớp trưởng quay đầu nhìn lại, là khuôn mặt của hắn, Triệu Hoài. Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, lại nhìn về bản thân mình của bây giờ. Nàng có chút xấu hổ, vội vàng đứng dậy.

- Bạn học, tại sao bạn lại xuất hiện ở đây?- Liên Hoa nhỏ tiếng hỏi.

- Chắc là nhớ một người, nên mới xuất hiện tại, như vậy có được không? Nàng theo ta qua đây một chút!- Triệu Hoài ghé miệng sát tai Liên Hoa mà nói nhỏ.

Sau đó, không kịp để cô phản ứng, Triệu Hoài đã kéo tay nàng rời đi. Đến một nơi vắng, làm chuyện mà ám.

- Nhìn thấy không? Hắn ta một lời còn không thèm chào, đã cùng người khác tay nắm tay mà đi mất!- Bích Nhi bên này, nói với Nhược Tuyết.

Nàng ta nghe thấy, nhìn thấy. Nhưng lại không nói lời nào, chỉ lẳng lặng làm việc mà mình nên làm.

Tam quốc + võng du + lĩnh chủ + sinh tồn, mỗi nông dân của main đều có ẩn dấu đặc tính, từng nông dân đều là nhân tài, phát triển vừa phải ko buff lố, bao hay, truyện đã full 1k chương, mời đọc