Long Huyết Chiến Thần

Chương 446: Luân Hồi Thần Thú



"Thân thể ta đây đã đạt tới luyện thể chiến kỹ cấp bậc nào?" Lần này lột xác quá mức kinh khủng Long Thần vốn chỉ hi vọng tăng lên tới Lôi Diễm chiến

thể cấp ba mà thôi. Không ngờ rằng kết quả nhận được lại vượt ra ngoài dự đoán.

Hắn vươn tay ra, dùng gai xương nhẹ nhàng cắt một cái. Cây cổ thụ ở bên cạnh lập tức đổ nhào xuống đất.

"Tiểu Lang, dùng móng vuốt của ngươi dốc toàn lực công kích ta." Long Thần kích động nói.

Tiểu Long sững sờ trong chốc lát, nãy giờ hắn đang bị khí tức trên người Long Thần uy hiếp nên phản ứng vô cùng chậm chạp.

Sau đó Tiểu Lang khẽ gật đầu, móng vuốt vỗ tới công kích bộ ngực Long Thần.

“Keng keng keng!"

Một trận thanh âm chói tại vang lên tựa như kim loại va chạm vào nhau.

Tiểu Lang dùng công kích, nhưng hắn lại cực kỳ khiếp sợ khi thấy thân thể Long Thần không tổn hao gì. Còn móng vuốt của hắn lại đau ê ẩm.

Coi như là Ám Nguyệt Hổ vương cũng không dám ngạnh kháng móng vuốt Tiểu Lang. Nhưng đối với Long Thần lại không có một chút tác dụng.

Tiểu Lang nhất thời sợ hãi, lúc nãy hắn dùng năm thành lực lượng là vì lo lắng tổn thương Long Thần.

"Lại đến, dùng hết toàn lực xem nào!"

Long Thần cười nói.

Tiểu Lang gầm thét một tiếng, thân thể đột nhiên gia tốc, móng vuốt ngưng tụ toàn bộ lực lượng đánh tới Long Thần.

"Ầm!" Lại là một tiếng nổ vang, tiểu Lang đau đớn vội vàng dừng lại.

Tiểu Lang công kích đẩy lùi Long Thần mấy bước, nhưng hắn lại mừng rỡ khi thấy một kích toàn lực lúc nãy chỉ lưu lại dấu vết mờ nhạt mà thôi.

"Mạnh như vậy? Dùng Đế Ma kiếm thử xem!"

Long Thần không đơn thuần chỉ có lực lượng siêu tuyệt, mà điều quan trọng nhất là lực phòng ngự biến thái. Cho dù tiểu Lang sử dụng ngọn lửa Cửu U Ma Tổ cũng không thể làm hắn thương tổn chút nào.

Nói cách khác, võ giả Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng đối mặt Long Thần chẳng khác gì dễ đợi làm thịt.

Hơn nữa, Long Thần cảm giác những điều đó chưa phải là cực hạn của mình.

Long Thần lấy Đế Ma kiếm ra, đây là thần binh Thiên giai trung đẳng trình độ sắc bén tự nhiên không cần phải nói. Nếu như Đế Ma kiếm cũng không thể gây ra vết thương, vậy thì thân thể hắn lúc này tương đương với luyện thể chiến kỹ Thiên giai cao đẳng đại thành.

Thiên giai cao đẳng là cảnh giới trụ cột cuối cùng, coi như là võ giả Thông Thiên cảnh đệ thất trọng cũng khó lòng tu luyện chiến kỹ cấp bậc này.

Long Thần đầu tiên sử dụng một thành lực lượng chém vào tay mình.

"Keng!" Đế Ma kiếm bị phản chấn văng ra, nhưng cánh tay không bị sao cả.

"Ít nhất đã là Thiên giai sơ đẳng." Long Thần âm thầm suy tính, sau đó lại dùng ba thành lực đạo chém xuống.

"Keng!" Cánh tay hắn vẫn không bị thương tổn.

Tiểu Lang ở bên cạnh thấy vậy chỉ biết trợn mắt kinh ngạc.

Bởi vì trạng thái thân thể Long Thần lúc này đã không còn ở trong phạm vi nhân loại nữa rồi, coi như là yêu thú cao cấp cũng không thể có lực phòng ngự kinh khủng như hắn.

Năm thành lực đạo.

Long Thần tiếp tục thăm dò, cho đến khi sử dụng toàn bộ lực lượng mới lưu lại trên cánh tay một vết máu nho nhỏ. Hơn nữa, long lân cứng rắn cộng thêm khả năng khôi phục cường hãn dị thường. Vết máu vừa mới xuất hiện chưa tới một giây đã biến mất không còn dấu vết.

Bởi vì Linh Hi rời đi làm cho nội tâm hắn cảm giác thất bại, cho tới hiện tại thực lực tăng cao, ý chí chiến đấu trong lòng hắn mới bắt đầu bốc cháy trở lại.

"Ít nhất cũng tương đương luyện thể chiến kỹ Thiên giai cao đẳng, Võ giả Thông Thiên cảnh trước tạm trọng không thể xúc phạm tới ta. Dĩ nhiên đó là dưới tình huống sử dụng Long Hồn biến thân."

"Tiểu Hi, bắt đầu từ bây giờ ta đã có tư cách truy cầu người. Con đường này tràn ngập nguy cơ, khó khăn vạn phần, nhưng đó là do ta lựa chọn. Cho dù có mất mạng, ta cũng sẽ một đường thẳng tiến, cho tới khi gặp được người mới thôi."

Long Thần nắm chặt tay lại, âm thầm hạ lời thề, kiên định giữ vững tín niệm của mình.

Long Thần kiểm tra túi càn khôn thấy được còn dư lại linh dược Thiên giai Cấm Huyết Hồng

Liên. Những thứ này đã không còn tác dụng đối với hắn.

"Sau khi tới bên kia đem bán Cấm Huyết Hồng Liên đổi lấy vật phẩm hữu dụng."

Long Thần ngẩng đầu nhìn dãy núi sông bao la, rộng lớn. Linh Hi không còn khiến hắn cảm giác mờ mịt. Lúc này tiểu Lang chậm rãi bước tới, kêu khẽ một tiếng an ủi hắn.

"Ta là nam nhân thì phải hành động, oán trách và bị thương không có một chút tác dụng, chỉ làm lãng phí thời gian. Long Thần, người phải tiến lên, dũng cảm đi tới không được để cho người ta khinh thường." Long Thần tự nhủ với mình.

"Đi thôi, Tiểu Lang!" Long Thần nói với huynh đệ của mình.

Chuyến hành trình mới vẫn khởi hành từ Bạch Dương trấn. Chẳng qua trước kia hắn có Linh

Hi bầu bạn, lúc này đổi thành Tiểu Lang. Thời điểm hắn bước ra khỏi Đại hoang sơn, một thanh âm thần bí bỗng nhiên truyền vào tai hắn.

"Người thừa kế ngu xuẩn. Bốn thần đã cứu mạng người, lại còn khôi phục trấn nhỏ kia, hao phí lực lượng vạn năm tích góp tại sao ngươi không cảm tạ ta?"

Một câu nói kia truyền thẳng vào trong đầu hắn, ngữ khí trầm trọng như muốn trách cứ.

Long Thần thiếu chút nữa bị dọa choáng váng, vội vàng quay đầu nhìn quanh nhưng không thấy thứ gì bất thường. Hồi lâu sau, hắn mới chú ý tới ấn ký Thái Hư long phú trên ngực mình đang lập lòe quang mang.

"Thanh âm này xuất phát từ Thái Hư long phù? Chẳng lẽ trong Thái Hư long phú có sinh vật sống?"

Long Thần lấy làm kinh hãi, nhỏ giọng dò hỏi:

"Tiền bối, xin hỏi người là...?"

"Thôi thôi, Bổn thần vốn không muốn nói chuyện với tên ngu xuẩn nhà ngươi. Nhưng lỡ lên tiếng một lần rồi..."

Lúc này Long Thần nhận ra thanh âm này giống như của một hài đồng năm, sáu tuổi.

"Bổn thần? Thái Hư long phù đúng là không đơn giản. Chỉ có điều tại sao giọng nói kỳ lạ vậy? Mới vừa rồi hắn đã cứu ta, chưa gì đã hiện ra đòi tranh công rồi?" Nội tâm Long Thần khó thể tin tưởng với ý nghĩ này. Chẳng lẽ tính cách người này thuộc loại biến thái?

"Không biết tiền bối xưng hô thế nào?" Long Thần cung kính nói.

"Bổn thần danh xưng là Vị Lai, thế gian rất ít người biết sự tồn tại của ta. Từ thời thái cổ ta đã danh chấn Long Tế đại lục, thế gian cường giả nghe thấy tên ta là sợ hãi vỡ mật. Con kiến hội, hãy nghe cho kỹ đây. Bốn thần là Luân Hồi thần thú chấp chưởng vòng xoay Luân Hồi trong truyền thuyết."

Cái tên này hình như còn cường hãn hơn Phệ Nhật yêu lang rất nhiều, thần thú chấp chưởng Luân Hồi? Cũng quá kinh khủng rồi. Chẳng qua là phương thức nói chuyện của người này quả thật kỳ lạ, Long Thần suy tư một lát rồi nói:

"Tiền bối, trước giờ người vẫn luôn ở trong Thái Hư long phù? Ngài có thể ra ngoài nói chuyện không? Lúc nãy ngươi đã cứu chúng ta, còn có cư dân Bạch Dương trấn. Ta muốn tự mình cảm tạ ơn đức của ngài."

"Cái tên này, sức khỏe Bổn thần dạo gần đây không tốt lắm. Được rồi, dù sao Thái Hư long phù đã nhận người làm chủ, trước sau gì chúng ta cũng gặp nhau thôi."

Sau khi nói xong, một đạo hư ảnh từ trong Thái Hư long phú bay ra xuất hiện ở trước mắt Long Thần.

"Hồn phách?" Long Thần liếc mắt cũng biết cái tên tự xưng Luân Hồi thần thú này chỉ là một luồng tàn hồn. Trong lòng hắn âm thầm cảm thán, Linh Hi vừa mới rời đi không bao lâu, bỗng nhiên ở đâu lòi ra một linh hồn vẫn luôn tồn tại ở bên cạnh mình?

Hơn nữa, lúc nãy tên kia nói không thể nào rời khỏi Thái Hư long phù quá lâu. Hiện tại hắn là chủ nhân Thái Hư long phú, vậy không phải hắn có quyền sai khiến Luân Hồi thần thú hay sao?