Long Huyết Chiến Thần

Chương 537: Vũ Cảnh Chi Mê



Cho nên, hắn liền đem chuyện mình trải qua nói ra một lần. Chỉ cần liên quan đến đồ vật bí mật của mình, hắn liền lựa chọn bỏ qua. Ví dụ chuyện Huyền Đế ấn, sáu người bọn họ lần này đi Cổ Ma vực chủ yếu chính là vì Huyền Đế ấn, Long Thần làm sao có thể nói cho bọn họ biết Huyền Đế ấn đang ở trên tay mình?

Năm đại đế ấn hợp nhất, là có thể thấy được bảo vật tuyệt thế chiến kỹ Hoàng cấp Ngũ Đế ấn. Tại thánh triều đứng đầu Vạn quốc cương vực, chiến kỹ Hoàng cấp là đối tượng được tranh nhau mua, lại càng không cần phải nói đến Thần Vũ thánh triều. Hiển nhiên là gần đây sáu người bọn họ đều đang tìm kiếm đế ấn.

Khương Vô Nhai chủ yếu từ lời nói của Long Thần mà nghe ngóng đến cuộc sống của Thanh Li vương và Liễu Y Y.

Sau khi nghe xong, ánh mắt của hắn đã có chút ươn ướt, chỉ là rất nhanh hắn đã lau đi, nhìn Long Thần nói: "Cám ơn ngươi!"

"Mấy vị đối với ta ân trọng như núi, hẳn là ta nên cảm tạ ngươi mới đúng." Long Thần trịnh trọng nói.

Khương Vô Nhai cười cười bất đắc dĩ, bỗng nhiên vẻ mặt hắn nghiêm túc, hỏi: "Long Thần, ngươi muốn cưới Y Y làm vợ không?"

Long Thần có chút bất đắc dĩ, Khương Vô Nhai là phụ thân Liễu Y Y, hắn tự nhiên sẽ quan tâm đến chuyện tình nữ nhi của mình, cho nên Long Thần liền nói: "Mạng của ta không ở trên tay của mình, Y Y cô nương tính tình rất tốt, tại hạ vô phúc hưởng thụ."

"Đã như vậy, ta không cho phép ngươi trở về Cổ Ma vực. Không được ta cho phép, không thể đặt chân đến đó dù chỉ một bước!" Khương Vô Nhai nghiêm túc nói.

“Ừm.”

Long Thần gật đầu, hắn hiểu ý của Khương Vô Nhai, nếu như đã không thích vậy thì hắn sẽ không cho phép Long Thần tổn thương đến nàng.

Sau khi nói lời này xong, Khương Vô Nhai liền không nói nữa, mà tốc độ Lôi Dực Bức Long quả nhiên nhanh vô cùng, xuyên thấu qua chân nguyên Khương Vô Nhai. Chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài tầng tầng mây mây nhanh chóng cuốn về phía sau, vây chung quanh đều là điện quang. Không bao lâu sau, Long Thần cảm giác được tốc độ Lôi Dực Bức Long đang chậm lại. Đột nhiên Lôi Dực Bức Long dừng lại giữa không trung, phát ra một tiếng rống trầm thấp sau đó liền biết mất. Mà Long Thần được Khương Vô Nhai mang xuống dưới.

Bên dưới, là một cánh rừng rậm rộng lớn. Long Thần đại khái biết nơi này hẳn là nơi ở của bọn họ - U Linh giản.

Ở chỗ này, chung quanh đều là sương mù màu trắng nồng đậm, sương mù làm cách trở tầm nhìn Long Thần, rất khó nhìn thấu phía trước là cái gì. Sáu người bọn họ sau khi hạ xuống lập tức liền ẩn vào trong khu rừng rậm, sau đó hướng sâu bên trong mà đi. Có được sương mù màu trắng che chắn, chỗ ở của bọn họ tương đối bí mật.

Đây là một thâm sơn sâu vô cùng, sau khi đi đường trong sương mù kéo dài vài vạn dặm, Long Thần mới nhìn được phía trước trở nên sáng sủa. Sâu trong thâm sơn thế nhưng xuất hiện một mảnh tiên cảnh ở nhân gian.

Đập vào mắt là một thâm giản, nơi này yên lặng, cây cối mọc thành bụi, dưới cây cối rất nhiều đóa hoa lốm đa lốm đốm trải rộng. Ở trước mặt cách Long Thần một khoảng không xa là một hồ nước bình lặng, nhưng đặc biệt trong suốt, có thể nhìn thấy được cá cua tôm tép trong hồ. Ở ven hồ có vài con hươu Mai Hoa đang uống nước, đây là dã thú thuần túy, cũng không phải là yêu thú. Sau khi nhìn thấy người, bọn chúng không có chạy trốn mà lớn mật ngẩng lên nhìn lại, ánh mắt long lanh như nước hồ, dị thường khả ái.

Mà cách hồ không xa, có thể thấy được vài gian nhà gỗ, Long Thần đếm qua, tổng cộng có sáu cái vừa vặn cho sáu người bọn họ.

"Như thế nào, tiểu đệ đệ, nhà chúng ta có phải rất đẹp không?"

Lam Linh Nhi đi tới trước mặt Long Thần, trong ánh mắt trong suốt của nàng có vài sắc thái tinh nghịch, linh động mà tuyệt đẹp.

Long Thần hít thở sâu một cái, địa phương an bình và u tĩnh như vậy, quả thật rất tốt, rất thích hợp để dưỡng tâm.

"Quả thật rất đẹp!" Long Thần nói.

"Đúng là rất đẹp, phòng của chúng ta đều là tự mình dựng nên. Thế nhưng nếu có người nào đó gọi ta một tiếng Lam tỷ tỷ, làm ta vui vẻ, nói không chừng sẽ hoàn toàn nguyện ý giúp người bị thương xây dựng một gian phòng." Lam Linh Nhi nhẹ giọng cười nói.

"Được rồi, Linh Nhi đừng làm loạn nữa, các ngươi đều hỗ trợ một chút đi, ta đi chuẩn bị một ít linh dược, tình trạng của hắn để lâu khôi phục không tốt."

Long Nguyệt dừng một chút, sau đó nhìn về phía Long Thần, nói: "Đại khái ngày mai ta có thể bắt đầu trị thương cho ngươi. Ngươi bây giờ đã theo chân bọn ta cùng nhau lăn lộn, nên làm quen nơi này một chút đi."

"Đa tạ các vị!" Long Thần gật đầu, trong mắt đều là vẻ cảm kích.

Tiếp đến, Long Nguyệt đi chuẩn bị linh dược, mà Xích Ảnh là đi Xích Hồn câu thông tổ chức sát thủ của hắn, xem xem có tin tức tình bao cho hắn không. Về phần những người khác thì rất nhanh trợ giúp Long Thần dựng lên một gian nhà nhỏ đơn sơ. Có chỗ này thì ít nhất Long Thần có nơi an tĩnh tu luyện.

Nhìn chung quanh một lần, Long Thần có loại cảm giác đang ở trong mộng ảo.

Có thể nhìn ra được tình cảm của sáu người bọn họ với nhau rất tốt, thật không hổ là huynh đệ tỷ muội chân chính.

Rất nhanh bóng đêm phủ xuống, Xích Ảnh ra ngoài cũng đã trở về. Để ăn mừng Long Thần đến, mấy người bọn họ quyết định cử hành một buổi tiệc tối bên đống lửa. Để cho Long Thần kính nể chính là tài nấu nướng của Kiếm Trần và Lôi Chấn vô cùng tốt. Kiếm Trần am hiểu làm một chút thức ăn ngon tinh xảo, mà Lôi Chấn am hiểu nướng thịt...

Dưới sự chiêu đãi nhiệt tình của bọn họ, Long Thần rất nhanh cũng thả lỏng bản thân. Hắn luôn luôn cho rằng tu luyện là tàn sát và khổ tu, thế nhưng từ trên người bọn họ Long Thần thấy được một loại cảnh giới khác, đó chính là tùy tâm và tự do. Tính cách của mỗi người bọn họ đều hướng tới tự do cao nhất, cho nên mới nảy lên xung đột với Vũ Minh. Chỉ là đám người bọn họ tụ tập cùng một chỗ, trường kiếm giang hồ, cảm giác như vậy thật ra cũng rất tốt.

Rất nhanh, Long Thần liền trở nên thân quen cùng bọn họ. Linh Nhi nhỏ nhất nên gọi năm người khác một tiếng “Ca”. Khi Long Thần gọi Lam Linh Nhi là Lam tỷ tỷ đã khiến cho Lam Linh Nhi vui vẻ thật lâu, dù sao thì cho tới bây giờ nàng là nhỏ nhất, hiện tại đến phiên Long Thần. Sáu người bọn họ đã trải qua kết bái, mà Long Thần chẳng qua là tạm thời sống ở chỗ này mà thôi.

"Long Thần, trong đời người không thể thiếu kiếp nạn, không thể thiếu hung hiểm, nhưng mà chỉ cần có huynh đệ tỷ muội kề vai chiến đấu, chúng ta đã rất thỏa mãn. Các ngươi nói có đúng hay không?" Sau khi uống chút rượu, Khương Vô Nhai cười nói.

Những người khác vội vàng đồng ý.

"Tu luyện, tàn sát, đều là khô khan, làm thế nào mới để cho mình bớt đi khô khan? Quy củ cũ, biểu diễn tài nghệ, hôm nay ngươi mới đến, chúng ta để cho ngươi biểu hiện cuối cùng, ngươi nếu biểu diễn không tốt, Lam tỷ tỷ cũng sẽ không tha ngươi!"

Sau khi uống tí rượu, Lam Linh Nhi sắc mặt có chút hồng, điều này làm cho nàng xinh đẹp tới cực điểm.

"Linh Nhi, đừng làm khó dễ người ta, chúng ta bắt đầu trước đi. Tam đệ, để ăn mừng Long tộc, chúng ta trước cầm tiêu hợp tấu, như thế nào?" Khương Vô Nhai cười nói.